Template Tin Tức Mới Nhất

Đôi khi ở trong thành phố này cô đơn lại là tốt nhất. Điển hình như những người cuối tuần chẳng muốn nhấc chân ra khỏi nhà, chẳng buồn đi dạo ở đường phố đông đúc, chẳng thèm thuồng những quán đẹp, quán sang hay chẳng tha thiết gặp ai, làm gì, nói gì. Chỉ muốn ở trong căn phòng nhỏ của riêng mình, chỉ muốn nghe vài bản nhạc mình thích, chỉ muốn ngồi một mình xem một bộ phim hay có thể thỏa thích mà cười, thỏa thích mà khóc chẳng bận tâm ai kế bên, ai nhìn mình, đánh giá gì về mình. Chỉ thấy vui khi vùi mình trong chăn ấm, ngó nắng chiều bên ô cửa số hay nhìn những hạt mưa rả rít trước hiên nhà.   Mọi người thường nói tuổi trẻ cần rong chơi, tuổi trẻ cần bay nhảy, cần làm mọi thứ xa lạ, trải nghiệm những điều mới mẻ nhưng mỗi người có một góc nhìn về sự xứng đáng, mỗi người nhìn đời bằng những hướng khác nhau, mỗi người có một lựa chọn vào một con đường nào đó mà họ thích miễn sao bản thân họ cảm thấy vui vẻ, cảm thấy không có gì hối tiếc thì chẳng cần bận tâm gì nhiều.

nỗi buồn là niềm vui

 Đôi khi tuổi trẻ phung phí những ngày một mình tự dung túng cho bản thân vậy mà hay. Không màng tiếp xúc với ai, không bận tâm điều gì, chỉ muốn chính mình dịu dàng, vỗ về bản thân mình trong thanh thản trong những nỗi buồn vô thưởng vô phạt của bản thân. Đôi khi những nỗi buồn ấy nó có sức công phá rất lớn, bạn cứ ấm ủ nó như thế, ngày một lớn dần, ngày một không thể nào thoát ra được. Cứ thế rồi lại lạc mãi trong nỗi buồn nặng trĩu vô tận, nó khiến bạn chới với và tạo ra một bức tường bao bọc chính mình, chẳng ai có thể chạm tay vào tâm hồn của bạn. 



Tôi có nghe đâu đó người ta bảo rằng cảm xúc của bản thân mỗi người như một đồ thị hình Sin. Có xuống cực tiểu ở nỗi buồn, chạm đáy nỗi đau, đánh mất hết mọi thứ, đến giới hạn nào đó ta sẽ choàng tỉnh, giật mình nhìn lại mình bản thân đã xác xơ hoang tàn như vậy, phải có cực tiểu nỗi đau như thế ta mới có thể vươn mình, vực dậy niềm vui, mới có thể tìm được chính bản thân mình. Biết mình nên dừng lại, đâu là giới hạn thật sự rồi tự tìm niềm vui cho chính mình. Lúc đó niềm vui, hạnh phúc sẽ thăng hoa đến cực đại. Thế nên nếu bản thân có rơi vào một nỗi buồn vô hình nào đó cũng đừng hoảng sợ vì bạn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, đâu phải thứ gì muốn là được. Hãy xem nếm trải nỗi buồn của chính bản thân cũng là một món quà của tạo hóa. Vì chẳng có cách nào đương đầu và vượt qua được tâm trạng tồi tệ khi bạn không đối diện với nó, chế ngự nó và băng qua chính nó một cách đường hoàng, một cách trực diện không trốn tránh. Bởi vậy, bạn hãy cứ buồn, cứ cho đi những cảm xúc của bản thân, để rồi mau chóng nhìn ra được bản thân mình cần gì, muốn gì, để rồi tìm được lối thoát cho bản thân, tìm được niềm vui từ chính nỗi buồn chân thực ấy.

Cuộc đời dài như vậy, bạn không biết mình sẽ phải trải qua những cảm xúc gì trong tương lai. Chẳng có gì phải sợ hãi, phải dò đoán, cứ giữ cho mình một tâm hồn bình thản, sẵn sàng đón nhận những gì mà cuộc đời trao tặng. Nỗi buồn trong cuộc sống là thứ để ta nếm trải, chiêm nghiệm, để thấm thía, để nâng niu và trân trọng. Chúng ta chỉ sống một lần trên đời nên việc cần làm là phải chấp nhận, phải vượt qua chứ không phải hèn nhát mà nén tránh. Bạn sẽ tránh được đến bao giờ.

Tố Uyên





***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *