Template Tin Tức Mới Nhất

Hiển thị các bài đăng có nhãn SỐNG. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn SỐNG. Hiển thị tất cả bài đăng
Có những ngày tâm tư nhiều chiều chẳng biết để đâu cho hết, có những ngày cảm thấy chân tay dư thừa một cách kỳ lạ, chẳng muốn làm gì, cũng chẳng làm gì nên hồn, không chút định hướng, không chút kế hoạch. Cứ thế mà thả trôi mình trước thời gian. Cảm thấy ngày hôm nay sao trôi qua một cách chậm chạp và ì ạch như vây. Một ngày rảnh rỗi không cần phải đến trường, cũng chẳng có một công việc gì cần phải tới tấp dồn dập làm, ngày chủ nhật thật nhẹ nhàng, thảnh thơi.

Tôi tự cho mình một chút khoảng không riêng, làm những điều mà không tính toan gì nhiều. Chẳng trang điểm cầu kỳ, chẳng cần phải súng sính váy áo, tôi chọn cho mình chiếc áo thun thoải mái, những gì khoác trên người mà bản thân cảm thấy thật tự do, không phải gò bó, chẳng cần phải chú ý này nọ, đó kia. Địa điểm mà tôi chọn cho ngày chủ nhật quý báu này không phải là một quán cafe sang trọng, chẳng phải là một quán trà sữa nổi tiếng nào đó mà giới trẻ bây giờ đang đua nhau để đến. Tôi cần một nơi nào đó thật thoáng đãng, thật trong trẻo, thật thản nhiên, tôi cứ thế đưa mình đến hồ Con Rùa, nơi mà mọi người chọn cho mình những chỗ ngồi tự do, ai cũng trong tư thế thoải mái, thư giãn mà tán gẫu với nhau vài câu chuyện.  



Tôi chọn một góc vừa đủ để nhìn ngắm xung quanh, vừa đủ để bản thân cảm thấy riêng tư và vừa đủ để thả trôi tâm hồn mình. Gọi ly dừa tắc cùng bịch bánh tráng trộn, chị bán hàng nhanh nhảu, vui vẻ, đôi tay chị thoăn thoắt, chị ríu rít mời chào “Ăn gì em ơi! Trà tắc, dừa tắc, trà sữa, bánh tráng trộn, bánh tráng cuốn, nhiều lắm, em muốn ăn gì ?”. Chị hỏi tới tấp cùng với một loạt món trong menu, tôi nhìn chị hơi sững một chút và nói “Chị cho em ly dừa tắc nha”. Chị cười và bảo tôi chờ xíu nhé.

những bình dị nhỏ bé

Tôi cứ thế tản bộ quanh hồ, nhìn những cặp tình nhân giản dị ngồi cùng nhau uống ly nước cười nói vui vẻ bên nhau, ánh mắt cô gái hiện lên niềm vui khôn tả, ánh mắt chàng trai dịu dàng nuông chiều. Tôi nhận ra tình yêu đôi khi chỉ cần những giản đơn như vậy, đâu cần phải gồng mình mà thể hiện, khoe mẽ với nhau, đâu cần những món ngon đắt đỏ, chi cần có anh có em thì nơi đâu chẳng là thiên đường. Một góc nào đó, tôi thấy mấy bạn sinh viên ngồi cùng nhau chia bịch bánh tráng, tám với nhau đủ thứ chuyện trên đời. Cảm giác sao mà thân quen, bình dị đến thế! Tôi lại nhớ thời sinh viên của mình, cũng trọ nơi xa, cũng phải chật vật vì Sài Gòn bon chen này nhưng may có đám bạn sinh viên. Khi ấy tình cảm trao nhau chẳng toan tính điều gì, khi ấy chúng tôi cũng vui vẻ, cũng nhìn tương lai một cách tươi sáng như thế, cũng kể với nhau rất nhiều điều, cũng có phút giây đùa giỡn hồn nhiên như vậy.
Đọc tiếp »
Là con gái em biết không, mình không cần phải tỏ ra quá mạnh mẽ, rắn rỏi, cắn răng mà chịu đựng. Vì như vậy em sẽ khiến đàn ông cảm thấy choáng ngợp và họ sợ. Họ cảm thấy rằng mình thừa thãi trong cuộc đời cô gái ấy, không được chiều chuộng, không được bảo bọc một ai. Đàn ông là một loài thích chinh phục, thích tỏ ra khí phách; bản năng của họ luôn muốn bảo vệ người con gái mình yêu thương, họ cho rằng như vậy mới thể hiện bản lĩnh đàn ông. Vậy một cô gái quá mạnh mẽ sẽ khiến họ thấy mình lép vế, họ không cảm thấy được sự hưng phấn khi được bảo vệ, được chinh phục, được thể hiện bản lĩnh phái mạnh. Dần dà, họ thấy mình tụt dốc trong mối quan hệ đó, rồi sẽ buông tay em thôi.

đừng quá gắng gượng giữa cuộc đời

Cuộc sống này lắm khó khăn, những thử thách, sẽ có những tổn thương, những vấp ngã. Chẳng có ai có thể chịu đựng mãi được, sẽ có những dồn nén, mỏi mệt đến cùng cực. Cuộc sống xoay vòng mãi khiến em sẽ bị cuốn vào những guồng quay ấy, có những lúc phải gồng mình mà đứng vững. Nhưng dù mạnh mẽ mấy đôi lúc em cũng có phút yếu lòng, vì là con gái, bản thân em luôn tồn tại sự yếu đuối tiềm ẩn, khi mà cuộc đời cứ mãi vùi dập, thử thách. Có lúc em sẽ cảm thấy mình đến khóc cũng chẳng còn sức nữa. Chuyện buồn vui trên đời này mình không thể nào cản được, cũng không thể kiểm soát được. Em sẽ ra sao nếu mãi cắn chặt môi mà chịu đựng một mình? Em rồi sẽ ổn nếu cứ dồn nén bản thân mình vào bế tắc, bức bách mà không cách nào giải tỏa được?

Đọc tiếp »
Dưới thời tiết nóng bức của những ngày hè thì thức ăn rất dễ bị hỏng, lên men nhất là đối với cơm. Vì vậy, là đầu bếp của gia đình các mẹ nên học lỏm những mẹo hay để chữa cơm thiu của ông bà ngày xưa giúp cho việc giữ cơm được an toàn và tốt nhất nhé.
Cơm là một món ăn chính mà không thể thiếu trong các bữa cơm của gia đình Việt Những bát cơm trắng tinh, hương lúa mời tỏa ra ngào ngạt một phần như cất giấu cả một linh hồn dân tộc. Một món ăn đơn giản, có nhiều chất dinh dưỡng tốt cho sức khỏe.

bí kíp giúp cơm không bị thiu

Nhưng với cái nóng của mùa hè thì cơm rất dễ bị ôi thiu hơn những ngày thường. Vậy nên các mẹ phải học những phương pháp dưới đây để tránh lãng phí nhé.

Đọc tiếp »
Trầm cảm là một căn bệnh hiện nay rất nhiều người mắc phải, bởi do cuộc sống nhiều xô bồ, do tình cảm và tâm lý của chính họ gây ra. Để biết được nguyên nhân và tác hại của bệnh gây ra, hãy cùng Cuộc sống giản đơn 123 tìm hiểu những điều sau đây nhé!

1. Luôn cảm thấy chán nản, buồn rầu

biểu hiện của bệnh trầm cảm

Cuộc sống của mỗi người đều trải qua những cảm xúc vui buồn khác nhau, nó là dư vị của cuộc sống, làm cho bạn thêm phong phú tâm hồn mình.Tuy nhiên, nếu bạn mắc chứng trầm cảm, nỗi buồn có thể kéo dài ngày này sang ngày khác mà không có dấu hiệu chấm dứt. Những cơn buồn phiền xảy ra thường xuyên, bạn luôn cảm thấy mình trong trạng thái tiêu cực nhất kéo dài nhiều tuần thậm chí nhiều tháng. Nó khiến bạn không tìm thấy niềm vui và động lực trong công việc và học tập. Bạn trở nên mất hết nhiệt tình, lửa trong cuộc sống của mình.

2. Luôn giận dữ, cáu gắt với mọi chuyện xung quanh

Một trong nhữngtriệu chứng của trầm cảm mà bạn cần để tâm đó là nó luôn đi liền với buồn bã, mệt mỏi, sụt hoặc tăng cân không rõ nguyên nhân - là dấu hiệu của sự yếu đuối. Bạn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, luôn cảm thấy cáu gắt, giận dữ với mọi người dù là nhỏ nhặt nhất. Bạn có thể ném đồ, làm mọi thứ để thể hiện tức giận, làm tổn thương chính mình và người khác.

Khi bạn bị trầm cảm, những cơn tức giận của bạn có thể bùng phát ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, thời gian nào. Nó bắt nguồn từ những cảm xúc bứt bách của bản thân không thể kiềm chế được. Bạn luôn cho rằng mọi người ghét mình, muốn làm hại mình.

3. Làm rất nhiều điều ngu ngốc và liều lĩnh

Khi bạn bị trầm cảm bạn thường có những hành động ngu ngốc như là cách để bạn xả hết những ức chế của bản thân. Khi bạn không thể diễn đạt cảm xúc của mình, bạn sẽ đối phó với chứng trầm cảm theo hướng có thể gây nguy hiểm cho bản thân hoặc người khác, trong trường hợp bạn thường làm tổn thương chính mình. Bạn luôn làm mọi thứ để chứng minh sự tồn tại của mình, muốn nhận được sự quan tâm của mọi người vì bạn cho rằng mình bị bỏ rơi khỏi cuộc đời. Hơn nữa, nó có thể báo hiệu một loại trầm cảm cụ thể được gọi là rối loạn lưỡng cực. Đây là một loại bệnh lý tâm thần phổ biến trong xã hội hiện đại. Người bệnh trải qua sự biến đổi tâm lý không ổn định - chuyển từ cảm xúc hưng phấn (hưng cảm) sang cảm xúc ức chế (trầm cảm).
Đọc tiếp »
Đôi khi ở trong thành phố này cô đơn lại là tốt nhất. Điển hình như những người cuối tuần chẳng muốn nhấc chân ra khỏi nhà, chẳng buồn đi dạo ở đường phố đông đúc, chẳng thèm thuồng những quán đẹp, quán sang hay chẳng tha thiết gặp ai, làm gì, nói gì. Chỉ muốn ở trong căn phòng nhỏ của riêng mình, chỉ muốn nghe vài bản nhạc mình thích, chỉ muốn ngồi một mình xem một bộ phim hay có thể thỏa thích mà cười, thỏa thích mà khóc chẳng bận tâm ai kế bên, ai nhìn mình, đánh giá gì về mình. Chỉ thấy vui khi vùi mình trong chăn ấm, ngó nắng chiều bên ô cửa số hay nhìn những hạt mưa rả rít trước hiên nhà.   Mọi người thường nói tuổi trẻ cần rong chơi, tuổi trẻ cần bay nhảy, cần làm mọi thứ xa lạ, trải nghiệm những điều mới mẻ nhưng mỗi người có một góc nhìn về sự xứng đáng, mỗi người nhìn đời bằng những hướng khác nhau, mỗi người có một lựa chọn vào một con đường nào đó mà họ thích miễn sao bản thân họ cảm thấy vui vẻ, cảm thấy không có gì hối tiếc thì chẳng cần bận tâm gì nhiều.

nỗi buồn là niềm vui

 Đôi khi tuổi trẻ phung phí những ngày một mình tự dung túng cho bản thân vậy mà hay. Không màng tiếp xúc với ai, không bận tâm điều gì, chỉ muốn chính mình dịu dàng, vỗ về bản thân mình trong thanh thản trong những nỗi buồn vô thưởng vô phạt của bản thân. Đôi khi những nỗi buồn ấy nó có sức công phá rất lớn, bạn cứ ấm ủ nó như thế, ngày một lớn dần, ngày một không thể nào thoát ra được. Cứ thế rồi lại lạc mãi trong nỗi buồn nặng trĩu vô tận, nó khiến bạn chới với và tạo ra một bức tường bao bọc chính mình, chẳng ai có thể chạm tay vào tâm hồn của bạn. 



Tôi có nghe đâu đó người ta bảo rằng cảm xúc của bản thân mỗi người như một đồ thị hình Sin. Có xuống cực tiểu ở nỗi buồn, chạm đáy nỗi đau, đánh mất hết mọi thứ, đến giới hạn nào đó ta sẽ choàng tỉnh, giật mình nhìn lại mình bản thân đã xác xơ hoang tàn như vậy, phải có cực tiểu nỗi đau như thế ta mới có thể vươn mình, vực dậy niềm vui, mới có thể tìm được chính bản thân mình. Biết mình nên dừng lại, đâu là giới hạn thật sự rồi tự tìm niềm vui cho chính mình. Lúc đó niềm vui, hạnh phúc sẽ thăng hoa đến cực đại. Thế nên nếu bản thân có rơi vào một nỗi buồn vô hình nào đó cũng đừng hoảng sợ vì bạn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, đâu phải thứ gì muốn là được. Hãy xem nếm trải nỗi buồn của chính bản thân cũng là một món quà của tạo hóa. Vì chẳng có cách nào đương đầu và vượt qua được tâm trạng tồi tệ khi bạn không đối diện với nó, chế ngự nó và băng qua chính nó một cách đường hoàng, một cách trực diện không trốn tránh. Bởi vậy, bạn hãy cứ buồn, cứ cho đi những cảm xúc của bản thân, để rồi mau chóng nhìn ra được bản thân mình cần gì, muốn gì, để rồi tìm được lối thoát cho bản thân, tìm được niềm vui từ chính nỗi buồn chân thực ấy.

Đọc tiếp »
Sài gòn những ngày nắng nóng, những ngày đầu óc lười nghĩ suy, tâm tư lười đâm chồi và bản thân lười nở nụ cười. Tôi vẫn lang thang ở quán cũ. Ngồi tụ tập lại cùng đám bạn để tám với nhau đôi ba câu chuyện trên đời, để biết rằng thiệt ra chúng ta vẫn còn những mối quan hệ ở cạnh mình. Cả bọn cùng nhìn nhau, đứa này réo đứa kia thèm bánh tráng trộn quá. Tôi ghé vào gánh hàng rong bên đường. Cô đội nón, ngồi cạnh một gốc cây trên phố cùng với gánh hàng của mình. Gương mặt đầm đìa mồ hôi, ánh mắt có phần phấn khởi khi thấy chúng tôi ghé lại cô. Cô hỏi “Ăn gì con?” “Dạ, hai bịch bánh tráng trộn. Một không bỏ ớt và một nhiều ớt nha cô”. Chúng tôi ngồi lại bên đường chờ cô làm cho mình. Đôi bàn tay gầy guộc, ốm yếu, đen sạm của cô cứ thoắn thoắt không ngừng nghỉ. Tôi bắt đầu bắt chuyện “Cô ơi! Cô người ở đây hả? Quê cô ở đâu?” “Cô quê ở Bình Định, cả nhà cô chồng với con ở ngoài đó chỉ có cô vào trong nam lập nghiệp.” Cô bắt đầu kể về câu chuyện của mình “Một mình cô ở đây thôi, không ai thân thiết bà con. Cô mướn trọ ở quận 4 vì ở đó rẻ con à! Chứ mà trọ ở trung tâm mắc lắm. Cô mướn căn nhỏ xíu đủ ở thôi, vì cô phải làm kiếm tiền gửi về cho gia đình.”


 Chúng tôi bắt đầu im lặng và lắng nghe, cô có chút ngập ngừng, tôi hỏi tiếp “Đây là công việc chính của cô hả cô? Hay cô có làm thêm gì nữa không ạ?”. Cô vừa làm vừa nói tiếp “Cô chỉ có nghề này thôi con, lớn tuổi rồi làm mướn người ta không nhận. Với nghề này ít vốn dễ có tiền. Cô gánh hàng này đi bộ từ quận 4 đến quận 5 bán rồi chiều lại gánh về”. Cô dừng lại chút rồi mở cổ áo ra, tôi giật mình khi thấy vết sẹo chưa lành miệng, nhăn nhúm đầy xấu xí trên vai cô. Cô vì gánh hàng nặng ấy đi một quãng đường dài từ quận 4 đến quận 5 như vậy khiến đôi vai gầy yếu đó không thể nào chống cự được. Cô nói trong giọng nghẹn nghẹn “Nhiều người lạ lắm con, họ mua một bịch bánh tráng mà cảm thấy khinh rẻ người khác, lên giọng với người khác làm cô hơi buồn xíu nhưng mà mình phải nhịn làm kiếm tiền, mình đâu dám làm gì đụng đến người ta”. Cô đưa chúng tôi hai bịch bánh tráng và nói cảm ơn. Chúng tôi cảm ơn cô rồi chào cô đi tiếp. Từ đó, tôi cứ nghĩ mãi về hình ảnh vết sẹo, về sự chịu đựng của một người đáng để trân trọng. Bản thân mình chỉ vì một lần đứt tay chảy máu mà đã sợ, té ngã trầy xước đã rơi nước mắt vậy mà cô đã trải qua việc đó hàng ngày. Vết thương trở nên chai sạn, xấu xí và không còn có thể lành nữa. Dường như cô đã quen quá với nỗi đau ấy.Gánh đi trên vết thương ấy, gánh về cũng đè lên vết thương ấy đến nỗi nó chẳng còn cơ hội để hồi phục.   

Đọc tiếp »
Cậu ấy nói mình bế tắc với cuộc sống. Cậu ấy nói tại sao mọi người lại có được hạnh phúc mà trừ cậu?

Cậu ấy lớn lên trong gia đình không quá khá giả, nhưng bố mẹ luôn muốn con cái học hành đến nơi đến chốn. Chị cậu thi đỗ một trường đại học danh giá nhưng cậu lại bỏ học khi vừa lên cấp 3. Cậu tự hỏi liệu mẹ nhìn vào mình có cảm thấy thất vọng? Liệu mẹ có cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến tên đứa con này? Cuộc sống của cậu cứ thế tiếp diễn một cách bế tắc, cậu chọn cho mình đam mê âm nhạc và muốn theo đuổi nó. Việc học hành với những khuôn khổ, đổ một quãng thời gian dài vào việc trường lớp, sách vở, những giờ kiểm tra, học bài, những lí thuyết sáo rỗng khiến cậu cảm thấy tẻ nhạt đến vô nghĩa. Cậu muốn mình thoát ra khỏi những rập khuôn chán ngắt ấy, cậu muốn tự do theo đuổi ước mơ của mình. Ý nghĩ đó cứ lớn dần khiến cậu quyết định bỏ học để thực hiện điều mình muốn.

phía sau chàng trai
Đọc tiếp »
Tất cả chúng ta ít nhất một vài lần trong ngày phải soi gương. Soi gương là nhu cầu để xem, để nhìn ngắm thân thể, diện mạo của mình trong gương. Đó là nhu cầu để biết mình sẽ thế nào trong mắt người đối diện như một phép lịch sự tốt thiểu để giao tiếp với mọi người. Không thể để đầu tóc rối bù, mặt mày lấm lem, quần áo xộc xệch mà nói chuyện với mọi người; đó là không tế nhị, không tôn trọng người đối diện. Mỗi người trong chúng ta dù ít hay nhiều đều có ý thức về ngoại hình của mình, đều muốn chỉnh chu nhất có thể khi đứng trước mặt người khác như một điều tất yếu hiển nhiên.


Nhưng đôi khi chúng ta chỉ chăm chút vẻ bền ngoài, chải chuốt ngoại hình, tóc tai mà quên đi việc tâm hồn bên trong mình đôi khi cũng cần tô đẹp và vuốt ve nó; nhiều người còn xem đó là chuyện không bình thường; nhiều người có những lúc còn quên đi, xem nhẹ chính tâm hồn của mình. Thế nên, tâm hồn chẳng buồn chưng diện, nó cứ thể héo mòn, xơ xác mà người ta cũng chẳng quan tâm mà lấy ra đánh bóng, vuốt ve nó, vì nhiều người vẫn xem trọng vẻ bên ngoài, xem trọng cách mà mọi người nhìn mình, đánh giá mình, hay vị trí của mình trong mắt mọi người hơn là chính nội tâm bên trong của mình do chính bản thân mình cảm nhận.

nang niu tam hon

Đọc tiếp »
Tất cả mọi người đều muốn có hạnh phúc, và tất nhiên là có luôn cả thành công. Và mỗi người đều có những định nghĩa cá nhân riêng về hai khái niệm này, nhưng chung quy đều muốn chúng sẽ dẫn dắt cuộc sống tránh xa căng thẳng, lo lắng, sợ hãi, abcxyz những thứ không mong muốn xảy ra cho bản thân và hệ sinh thái của mình; đồng thời đem lại những kết quả tốt trong những lĩnh vực nhất định.
Có một công thức chung được mặc định trong xã hội hiện nay, đó là cố gắng học tập, ra trường, lấy bằng cấp, cố gắng làm việc, kiếm được tiền, có địa vị,… rồi thành công sẽ chờ ta ở cuối đoạn đường ấy, và được xem là hạnh phúc. Vì lẽ đó, đa số mọi người đều xem thành công và hạnh phúc là hai từ đồng nghĩa.

hanh phuc va thanh cong khac nhau

Thật sự dễ dàng nhìn thấy rằng vào một ngày đẹp trời nào đó, khi đã đạt được những mục tiêu mà bản thân đã đề ra thì bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc. Điều này đúng không? Đúng chứ. Thậm chí nó còn là điều thật sự hấp dãn cho đích đến của thành công. Nhưng cơ bản, tư duy này còn đang thiếu sót. Chúng ta đã quên đi một đặc tính cố hữu của nhân loại, đó chính là “cả thèm chóng chán”. Một số nghiên cứu cho thấy rằng thời gian chúng ta cảm thấy hạnh phúc của chúng ta khi đạt được một mục tiêu dữ dội nào đó vào khoảng năm đến bảy tháng, trước khi chúng trở nên bình thường và chúng ta lại ao ước có được một cái gì tương tự nhưng tốt hơn. Thế là chúng ta lại tiếp tục cuộc đua mới, hiệp hai lại bắt đầu vì chúng ta tin rằng nó thật sự  sẽ mang lại hạnh phúc. Trên thực tế, nhân loại cũng đã chứng kiến biết bao con người thành công, giàu có, nổi tiếng như Chester Bennington của nhóm nhạc Linkin Park, Chris Cornell của Soundgarden,…  nhưng lại bị trầm cảm đến nỗi phải tìm đến phương án cuối cùng: cái chết!
Đọc tiếp »
Tình bạn cũng giống như tình yêu cũng cần sự say mê, nuôi dưỡng từ hai phía hay nhiều phía. Một mối quan hệ không có sự say mê, không có nhiệt tình với nhau là một mối quan hệ chết, tình bạn trở nên khắng khít nhờ yêu thương, nhờ những nhiệt tình dành cho nhau. Giống như đứa trẻ có được món đồ chơi mình thích, nó cứ ôm khư khư không lúc nào chịu buông tay. Bạn bè cũng như vậy. 

tinh ban that su

Đọc tiếp »
Có một số người lạ thật, họ thích chơi đùa tình cảm của người khác; họ tự cho mình cái quyền được làm tổn thương người khác và họ hiển nhiên được nhận tình yêu vô điều kiên mà không cần phải trao đáp lại đối phương. Họ sao vậy? Ai cho họ cái quyền tự do bước vào cuộc đời của người khác một cái tùy tiện, ra vào như thể đó là nơi thuộc về mình. Họ chẳng là ai mà được phép làm tổn thương người khác. Ai cũng có quyền có được hạnh phúc của mình, bạn cũng không ngoại lệ. Vậy tại sao lại khổ sở vì một người không đáng? Tại sao lại giao tất cả trái tim mình để họ chà đạp, họ đùa vui. Tình yêu là chẳng có lỗi, nhưng nó chỉ thật sự tỏa sáng, chỉ thật sự mang lại hạnh phúc khi bạn trao trái tim đúng người, khi tình cảm xuất phát từ hai phía, chứ không phải ban phát hay quỵ lụy. Nếu đã không thể yêu đúng nghĩa thì đừng mang cho bản thân thêm nhiều tổn thương. Bạn có thể tự yêu chính mình còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần những kẻ kia. Đừng mang danh tình yêu mà bên nhau người đó, trong khi giá lạnh, cô đơn vẫn chỉ một mình bạn. Nếu ai đó đối xử không tốt với bạn, nếu đã không còn yêu thì nên kết thúc. Hãy gạt bỏ hết đi, đừng vương vấn gì nữa, chỉ giữ lại trong tim những kỉ niệm đẹp. Nhưng quá khứ là để nhớ không phải để vướng vấn, thấp thỏm không nguôi. Khi nào trái tim bạn thật sự bình thản, bạn mới có thể tìm được tình yêu đích thực của đời mình.


hanh phuc dau chi co rieng tinh yeu

Có một số người lạ thật, họ từng thề non hẹn biển với bạn, cuối cùng cũng bỏ lại tất cả mà đi, vì đơn giản họ không thiết tha nữa. Họ không còn muốn cố gắng vì chuyện tình này nữa, bạn chẳng còn là gì để họ nhọc công, tốn sức và họ không muốn phí thời gian vì bạn nữa. Khi đó, dù bạn có níu, có khóc, có hủy hoại bản thân thì cũng chẳng giúp ít được gì, hết yêu là hết yêu. Đừng biến thương hại trở thành một biến thể giả tạo của tình yêu. Bạn hãy nhớ rằng, nếu một ai đó bỏ mình đi thì đừng nuối tiếc làm gì, điều bạn cần làm là sống thật tốt, tận hưởng những khoảnh khắc, những điều đơn giản nhất mà khi yêu họ, bạn đã vô tình hoặc cố ý bỏ qua. Sống thật tốt không phải để họ nhìn thấy điều đó mà hối hận, sống tốt là vì bạn xứng đáng với những điều đó. Cuộc sống, con người, trái tim của bạn nó chẳng có lỗi, tại sao bạn lại bắt nó héo hon vì một người?

tinh yeu hanh phuc

Bản chất tình yêu không hề sai, yêu một người cũng chẳng có gì là tội lỗi nhưng cứ cố chấp mà biến tất cả những dạng khác quy chụm về cái danh TÌNH YÊU là sai, hoàn toàn sai. Cố chấp yêu một người dẫu biết chẳng đi tới đâu, dù không tìm thấy lối ra là sai. Đừng biện minh đó là chung thủy, chung thủy là tình cảm xuất phát từ hai phía, khi hai người muốn gìn giữ mối quan hệ của mình, còn đây là mù quáng, là dại dột. Biết phía trước là vực sâu mà vẫn lao tới là dại, rất dại. Đừng lấy sự hèn nhát, nhu nhược của bản thân đổ hết tội lên đầu tình yêu. Bởi vì, từ phút bắt đầu tình yêu rất thiêng liêng, là yêu, là từ khoảng khắc chứ không phải dại khờ, khốn đốn như vậy. Cuộc sống của bạn rất quan trọng, nó còn nhiều thứ khác, còn biết bao nhiêu thứ ý nghĩa trên đời, đừng vì mang danh tình yêu mà hủy hoại tất cả. Cuộc đời bạn là do bạn tự quyết định, chẳng ai dại khờ mà chọn đau khổ trong khi mình có thể tìm thấy hạnh phúc đúng không? Và hạnh phúc đâu chỉ có riêng tình yêu, nó còn nhiều loại tình cảm quý giá khác mà chúng ta , tôi - bạn cần trân trọng.

Đọc tiếp »
Chúng ta sống để rồi cứ loay hoay với hàng trăm mối quan hệ. Trong mỗi mối quan hệ khác nhau, chúng ta đóng một vai trò khác nhau. Có những mối quan hệ là vòng tròn đồng tâm, có những kết nối là sợi chỉ đỏ hình trái tim. Đôi khi chúng ta quên mất vị trí đúng đắn của mình trong một mối quan hệ, để rồi tự dằn vặt mình, từ gồng gánh mình, tự làm đau mình vì những ảo ảnh viễn vông.

Những vòng tròn đồng tâm, là những người đến bên ta bằng tất cả chân thành; họ không đòi hỏi gì ở ta; họ chấp nhận con người ta, chấp nhận như một phần chính yếu. Chúng ta và họ gắn kết với nhau không chút lệch lạc, họ hiểu ta nghĩ gì, họ biết ta cần gì - tôi gọi đó là TRI KỶ. Đó là sự kết nối vừa khít với nhau, ta và họ thấu hiểu cho nhau, đồng cảm với nhau, tạo thành sợi dây liên kết là những vòng tròn đồng tâm không có điểm dừng, không gấp khúc, không hàn gắn. 

chung ta la ai trong nhung moi quan he

Đọc tiếp »

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *