Chúng ta năm 18 tuổi, lần đầu bước vào cánh cổng đại học, mang trong mình những hi vọng, những niềm tin, những háo hức của các cô cậu cấp 3 sau khi đã bỏ bộ quần áo đồng phục
Chúng ta năm 18 tuổi đủ vô tư, đủ hồn nhiên, đủ ngây thơ để nhìn mọi điều xung quanh với đong đầy yêu thương chỉ để chờ trao cho nhau.
Chúng ta năm 18 tuổi với những gì tốt đẹp nhất dành cho nhau.
Chúng ta khi ấy chỉ sợ kiểm tra, chỉ sợ thi cử, chỉ sợ điểm thấp.
Chúng ta khi ấy chỉ biết học, biết chơi cùng bạn bè, biết đến lớp với thầy cô và những bài giảng.
Chúng ta khi ấy có vô vàng những điều muốn nói với nhau vậy mà mãi đến bây giờ vẫn chẳng thốt ra lời.
Chúng ta khi ấy có đôi lần giận hờn, những cãi vã rồi cũng mau làm lành.
Chúng ta bây giờ lại phải chuẩn bị đối mặt với những sóng gió ngoài kia, với cơm áo gạo tiền, với những bon chen của trưởng thành.
Chúng ta bây giờ sợ chênh vênh, sợ bấp bênh giữa dòng đời, và quan trọng hơn là sợ lòng người.