Template Tin Tức Mới Nhất

Có đôi khi tôi cảm giác mình không thuộc về nơi này và cũng không thuộc về thế giới này. Vì ngoài kia có quá nhiều điều khó hiểu mà tôi chẳng sao lý giải được. Tôi cứ quẩn quanh trong những suy nghĩ của mình, một cách độc lập, một cách cô đơn, một điều khó hiểu rồi cứ thể chìm đắm trong đó không thể nào thoát ra được.

Tại sao những người từng thề non hẹn biển với nhau rồi cũng buông tay nhau đành đoạn? Tại sao đã từng muốn chinh phục nhau mà làm đủ mọi thứ. Có thể chạy hàng chục cây số chỉ để gặp nhau, nói với nhau đôi ba câu rồi về. Có thể vì một tin nhắn của người kia nói nhớ mà chạy bất chấp gió lạnh, bất chấp thời gian, chỉ mong đến bên cạnh người ấy nhanh nhất có thể, để gặp người ấy ngay lập tức. Tại sao đã từng vì một lời nói yêu thương, một lời tỏ tình mà hạnh phúc cả đêm không ngủ? Đã từng nói rằng thiếu nhau chẳng qua hết cuộc đời này, nói rằng đối phương là mảnh ghép cuối cùng và hoàn hảo mà mình tìm kiếm. Đã từng hứa với nhau bao điều, trao cho nhau mọi thứ, không xa rời nhau nửa bước. Nhưng rồi thì sao? Rồi cũng rời xa nhau, rũ bỏ hết những gì từng thuộc về nhau một cách tàn nhẫn và không hề có chút ngập ngừng nào cả. Rồi cùng buông tay nhau để đến với một tình yêu khác, với một mảnh ghép khác thôi. Rồi cũng nói chia tay vì những ích kỷ, cái tôi của bản thân không thể vượt qua được. Vậy thì những lời hứa ấy còn nghĩa lý gì? Vậy thì những chân thành lúc trước trao cho nhau còn lại gì? Hay chỉ còn lại một quá khứ giả dối, một hoài niệm nhàu nát đến đáng thương.

lạc lõng

Tại sao cùng là con người với nhau lại làm đau nhau? Tại sao chỉ vì nghĩ cho mình, vì lợi cho bản thân mà có thể sẵn sàng đạp đổ người khác, sẵn sàng dùng cách tàn nhẫn nhất để làm người khác thất bại rồi lại đứng trên niềm đau của họ mà hưởng hạnh phúc. Từng xem nhau là bạn bè, là tri kỷ. Nói rằng mình sống tốt ra sao, tình nghĩa thế nào, vì bạn bè mà có thể làm mọi thứ. Nhưng rồi sao? Rồi cũng lợi dụng bạn khi sơ hở, rồi cũng lợi dụng điểm yếu của bạn mà đâm sâu lưng. Cùng là con người với nhau mà lại toan tính, hơn thua thiệt phải, bày mưu tính kế để có thể lật đổ được người khác một cách tàn bạo nhất. Rồi cũng phủi hết những tình cảm, ơn người mà dành cho mình, vì chính tiền tài danh lợi trước mắt mà sẵn sàng đánh đổi hết. Có thể hôm trước xem nhau là bạn hữu, hôm sau vì một món lời nào đó, vì một lợi ích nào đấy mà bản thân mong muốn, bản thân khao khát lại bán đứng bạn bè, trở mặt với nhau. Tại sao lại rũ bỏ hết những gì chân thành dành cho nhau như vậy? Không còn tình bạn ít nhất cả hai cũng còn tình người với nhau. Nhìn người khác thân tàn ma dại, nhìn người khác chìm trong đau khổ thất bại thì liệu thành công của mình, hạnh phúc của mình có trọn vẹn, có viên mãn?



Tôi cảm thấy mình thật sự không hòa hợp ở thế giới này, nơi mà có vô số những lời yêu thương vừa buông ra thì lại có hàng vạn câu chia tay chua chát, nơi mà có vô số những nụ cười, những cái ôm, cái bắt tay dành cho nhau đằng sau đó chỉ là những giả dối, toan tính hơn thua nhau. Nơi mà người với người lại có sợi dây gắn kết sao mà mong manh quá. Tại sao không thể chân thành mà đối đãi với nhau? Tiếc chi cho những gì thật lòng. Tôi cứ bỏ mặt mọi thứ, nhìn những điều xung quanh bằng ánh mắt hồ nghi, bằng những gì khó hiểu mà chẳng thế nào có câu trả lời thích đáng…

Tố Uyên

***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *