Chúng ta có một tuổi trẻ để yêu nhau, để làm mọi điều vì nhau chỉ duy nhất một lời hứa đi với nhau đến đầu bạc răng long là còn dang dở. Nếu đã không thể bên nhau thì tại sao ông trời vào những năm tháng ấy lại cho chúng ta gặp nhau? Tại sao chúng ta không thể gặp nhau trễ hơn một chút, gặp nhau ở giai đoạn anh chín chắn hơn còn em trở nên trưởng thành hơn? Tại sao lại không cho mình gặp nhau ở đoạn đường mà lúc đó cả anh với em đều sẵn sàng để có thể cùng nhau vun đắp tình cảm, ở giai đoạn mà chúng ta có thể định đoạt cuộc sống của mình bằng lý trí, bằng những suy nghĩ thấu đáo hơn.
Chúng ta khi bên nhau đều hi vọng có thể cùng nhau nắm tay nhau đi đến cuối cùng của con đường, chúng ta khi ấy yêu nhau mà chẳng màng đến mọi thứ xung quanh, trong mắt chỉ có đối phương, sẵn sàng làm mọi thứ vì người kia mà chẳng nghĩ ngợi điều gì. Nhưng chúng ta lại phải sống trong một thời đại mà tình yêu được mua bán đổi chát, tình yêu đi liền với những toan tính. Một xã hội mà đồng tiền có thể mua được lòng người, có thể đổi được một tình yêu đã từng là chân thành. Sao lại như vậy hả anh? Giá mà có thể sống của thời của bố mẹ mình thời ấy, thời mà chỉ có chiếc ti vi trắng đen, bố đèo mẹ trên chiếc xe đạp cũ kỹ hẹn hò qua từng con đường mòn lối nhỏ, ngày mà bố và mẹ chỉ cần một lá thư tay đã có thể trao gửi trái tim cho nhau. Ngày ấy chẳng có công nghệ, chẳng hằng ngày bên chiếc điện thoại, hẹn hò với nhau mà không nói với nhau một câu nào.
Em thật sự muốn mình ở những ngày tháng ấy, chắc như vậy em sẽ giữ được tình mình bền lâu hơn. Những lời hứa ngày mới yêu, em có thể tin bất chấp, tin vô điều kiện, bây giờ nghĩ lại hóa ra chỉ toàn là ngu ngốc. Xã hội bây giờ đáng sợ quá anh à, tiền bạc có thể che mờ mắt một người, có thể khiến một người thay lòng đổi dạ, sức mạnh của nó ghê gớm thật.