Template Tin Tức Mới Nhất

Chúng ta liệu có nhớ về nhau như chúng ta đã từng?

Chúng ta liệu có đôi lúc nào nghĩ lại thấy tiếc nuối vì bước qua nhau không một dấu vết?
Chúng ta liệu có giây phút nào muốn quay lại chỉ để nói với nhau thêm vài lời chân thành?
Chúng ta … Thật sự là chúng ta đã bỏ lỡ nhau một đoạn đường quá dài mà khi nhận ra đã chẳng thể quay đầu lại được.

Chúng ta đã có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau nhưng cuối cùng chúng ta chỉ có thể thốt ra những lời hỏi thăm khách sáo sau ngần ấy năm.
Chúng ta đã từng loay hoay mãi với mối quan hệ chẳng gọi thành tên. Yêu? Chưa phải yêu. Bạn? Hơn cả bạn. Nhưng rồi cuối cùng chúng ta đã là gì của nhau sau tất cả những mơ hồ đó?
Đúng! Chúng ta vẫn chẳng là gì!


Sau những năm dài, mỗi người đã có một cuộc sống mới, chúng tôi đã cách cái ngã ba đường - mỗi đứa rẽ một hướng, quá xa rồi. Người đã có một gia đình nhỏ với những hạnh phúc của riêng mình, còn tôi vẫn tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình. Tôi với người bây giờ đã như hai đường thẳng song song chẳng còn cắt nhau tại một điểm nào nữa.

Đã 2 năm rồi, bỗng một ngày rảnh rỗi, tôi lại online, lại lướt web, đọc linh tinh vài mẩu truyện, tôi lướt vội facebook thấy nick người sáng, cũng đã lâu lắm rồi từ cuộc nói chuyện không đầu không đuôi của chúng ta kết thúc; từ cái ngày người nhắn báo tôi mình sắp cưới, hỏi tôi có rảnh không về dự.

Chỉ dành có nhau những câu hỏi thăm sáo rỗng, chỉ qua loa đôi ba dòng rồi chìm sâu vào im lặng. Chúng ta sao lại thế này? Mối quan hệ của chúng tôi bây giờ nhạt đến vậy sao? Tôi từng rất muốn hỏi người, rốt cuộc tình cảm năm đó người dành cho tôi là gì? Có bao giờ người muốn gọi tên mối quan hệ của chúng ta chưa?


Quãng thời gian đó với những rung động của bản thân, những lần mắt chạm mắt, nhưng đến khi nói chuyện được đôi ba câu chúng tôi lại cãi nhau. Một mối quan hệ không tên, một mối quan hệ im lặng; chúng tôi chỉ im lặng nhìn nhau, im lặng lướt qua nhau. Chúng tôi có thể nói chuyện luyên thuyên với đám bạn nhưng với nhau chỉ còn im lặng. Nhưng không thấy nhau lại cảm giác thiếu vắng.

Chúng tôi khi ấy, người không đủ tự tin, tôi chẳng thể dũng cảm. Và thế là né tránh, né tránh, rồi lại né tránh đến một lúc cả hai không còn va vào nhau nữa lúc nào không hay. Khi đã cách nhau một đoạn đường quá dài, chúng ta đến chào nhau còn chẳng kịp nữa rồi.


Ở những tháng ngày ngây ngô, vụng dại, tôi luôn tự hỏi rốt cuộc chúng tôi là gì của nhau? Sao cứ mãi dùng dằng với nhau những chuyện nhỏ nhặt, những chuyện tưởng chừng đơn giản mà lúc đó chúng tôi đã xem quá lớn lao. Tôi thường nghĩ, nếu như tôi của bây giờ mà quay lại thời gặp người thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Có lẽ chúng tôi đã có một mối quan hệ rõ ràng hơn, sao cũng được. Thích cũng được, bạn bè cũng được. Tôi bây giờ muốn tôi lúc ấy không phải mơ hồ với mối quan hệ không đầu không đuôi này.

Chúng ta đã chẳng còn là mình những năm ấy nữa, mỗi đứa đã chọn cho mình một ngã rẽ, cứ lao về phía trước nhanh như cơn gió đến khi đôi chân mỏi mệt, giật mình ngoảnh đầu lại, chúng ta đã bỏ lại nhau thời trẻ dại ấy quá xa rồi . Những mơ hồ thời ngây ngô ấy, bọn mình đã chẳng giữ cho nhau được trọn vẹn . Đến khi xa nhau chúng ta vẫn không thể gọi thành tên mối quan hệ của mình.

Chúng ta với những năm tháng ngây thơ ấy đã qua lâu lắm rồi, món đồ chơi khi xưa thích chưa chắc bây giờ cầm trên tay đã thấy vui, huống chi là một mối quan hệ hơn cả không tên này. Chúng ta chẳng còn là những cô cậu nhóc mười mấy tuổi, một mực theo đuổi thứ mình thích. Người đã có cuộc sống riêng với những lo toan cho gia đình, tôi vẫn tất bật với những ngày trên giảng đường. Ngay lúc này, khi đủ tĩnh tâm và an yên để nhìn lại, tôi không tiếc người, chỉ tiếc tình cảm ngây thơ ấy - ở quãng thời gian đẹp nhất ấy ,chúng ta không dành cho nhau trọn vẹn.

Dù thế nào đi nữa, cũng cảm ơn NGƯỜI đã xuất hiện trong TUỔI TRẺ của tôi!

Tố Uyên

***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *