Template Tin Tức Mới Nhất

Hiếm khi có những ngày rảnh rỗi như vậy, công việc cứ cuốn tôi trôi mãi. Với những mối quan hệ xã giao đồng nghiệp bên ngoài, với những giờ đi làm căng thẳng ở công ty, hay đơn giản khi tan ca vẫn phải đối mặt với 2-3 tiếng kẹt xe nơi thành phố đầy khói bụi này. Từ bao giờ tôi trở nên sống vội vàng, sống một cái nhanh gấp, sống mà không hề để ý cũng chẳng còn thời gian và tâm trí để quan tâm chuyện xung quanh, những gì đang xảy ra với cuộc sống bên ngoài.

Hôm nay, một ngày chủ nhật, tôi tự thưởng cho mình một ngày nghỉ xả hơi sau những bộn bề của cuộc sống, tôi tự cho phép mình được thoải mái một chút sau những bôn ba bên ngoài, tôi cần có những phút lặng để cho bản thân mình có không gian riêng. Hôm nay, tôi không phải dậy sớm, không phải tất bật quần áo, là lược để đến công ty, không cần phải vật lộn với khói bụi và xe cộ bên ngoài, tôi ngủ một giấc thật ngon, thật đã. Thức dậy, đi ăn sáng trong bộ quần áo hàng ngày thật thoải mái, tôi đi chợ chọn mua cho mình những món ăn mình thích để tự trổ tài. Cả tuần phải ăn cơm hộp công ty làm tôi ám ảnh lắm rồi, nên tôi cần phải lấy lại khẩu vị, tôi cần phải đối tốt với bản thân mình một chút.



Thời gian rảnh rỗi tôi thường dọn dẹp nhà cửa, đối với một người bận rộn thì việc dọn dẹp nhà là một thú vui có thể nói là tao nhã. Tôi dọn lại căn nhà nhỏ của mình, từng ngăn tủ, từng chiếc hộp, bỗng bất ngờ tôi thấy một chiếc hộp màu đỏ. Tôi đến giờ cũng chẳng nhớ trong đó chứa những gì, mở chiếc hộp ra, tôi bất ngờ vì trong ấy chứa những cuốn lưu bút thời cấp 3, đại học và vài món quà nho nhỏ kỷ niệm mà chúng bạn dành tặng cho nhau để nhớ về nhau. Tôi cầm cuốn lưu bút lên, đã bao lâu rồi tôi chưa thấy nó, bao lâu rồi tôi chưa thật sự một lần đọc nó cẩn thẩn. Cuốn lưu bút đã cũ, giấy bên trong cũng chẳng còn mới nữa. Tôi lật từng trang từng trang, từng gương mặt của các đứa bạn hiện lên. Vì lúc ấy xin ảnh thẻ của bọn nó để dán vào, rồi đưa bọn nó viết cho mình vài dòng vậy mà có đứa còn vẽ, có đứa thì làm thơ, có đứa kể cả mấy trang vẫn chưa hết chuyện. Những chuyện như vậy cứ như một cuốn băng tua ngược lại thật chậm rãi trong tâm trí của tôi. 

kỷ niệm thanh xuân

Tôi nhắm mắt hồi tưởng lại quãng thời gian tươi đẹp ấy, quá khứ hiện về làm tôi nhớ đến những kỷ niệm, những buồn vui khi ấy. Lại khao khát được gặp lại những người bạn ấy biết bao. Để cùng nhau ôn về những hoài niệm xưa, những câu nói kinh điển, những giận hờn vu vơ, những đùa vui lầy lội. Tôi thật sự muốn quay về những ngày tháng ấy, muốn gặp lại chúng bạn, những đứa lúc trước đã từng cùng khóc cùng cười với mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, mỗi đứa rẽ một hướng khác nhau mà chẳng tìm đâu điểm chung nữa, đứa thì bôn ba nơi xứ người, đứa trở về quê cùng gia đình để gây dựng sự nghiệp, đứa thì ở lại thành phố tiếp tục cuộc sống mưu sinh, trong đó có tôi.
Không biết sau thời gian dài như vậy, liệu những người bạn ấy còn nhớ đến tôi? Liệu có bao giờ bạn nhìn thấy tấm hình bọn mình vui cười bên nhau mà ước quay lại thời ngây ngô ấy?

Chúng ta dù bây giờ không đi cùng nhau nữa, không có nghĩa là chúng ta quên ngày tháng ấy, không có nghĩa là chúng ta không trân trọng những kỷ niệm có cùng nhau. Mãi nhớ về những người đã cùng tôi vẽ nên tuổi trẻ đẹp như vậy.

Tố Uyên

***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *