Template Tin Tức Mới Nhất

Bản thân mình thấy thất bại nhất là khi nào? Là khi mình chỉ có thể đứng bên ngoài cuộc sống của một người nào đó mà lúc nào mình cũng quan tâm, cũng muốn biết về những điều xung quanh cuộc sống của người ấy, ngay cả khi cả hai chẳng còn thuộc về nhau nữa. Sao bản thân em lại thất bại như thế này. Bọn mình chia tay vì một vài lý do nào đó, người ta nói rằng chia tay là vì hết yêu chứ chẳng có lý do nào cả, chẳng có vì đâu do đâu dẫn đến chuyện mình không còn bên nhau nhưng chuyện tình mình lại khác.

Bọn mình chia tay nhưng em vẫn còn yêu, chỉ là em để lòng tự tôn của mình một phút nào đó vượt qua khỏi những tình cảm của chúng mình, không phải em không còn yêu anh, không phải em muốn xa anh, chỉ là em làm mình làm mẩy, em muốn anh vỗ về xuống nước với em nhưng em không biết được rằng khi điều đó xảy ra quá nhiều, nó khiến anh cảm thấy mệt mỏi phiền phức, khiến anh cảm thấy mình không được nhận lại yêu thương mà chỉ có thể trao đi mà thôi. Tình yêu là tình cảm mà phải có cả cho và nhận, có thể em sai khi đã khiến anh nghĩ rằng mình không được yêu thương, có thể em sai khi trong chuyện tình mình mà luôn cho rằng mình phải thắng anh, hơn anh. Tình cảm mà cả hai người đều muốn hơn thua nhau thì không thể nào lâu bền được. Có thể em sai rồi. Anh mệt mỏi khi phải chịu đựng người có tính khí như em, anh chán nản khi cứ phải đuổi theo một điều gì đó trong khi đáng lẽ anh cũng được nhận lại, anh cảm thấy buồn phiền khi em quá trẻ con, không bao giờ chịu thấu hiểu, thông cảm cho anh. Anh cảm thấy kiệt sức khi cứ chạy theo em, vỗ về em trong khi nhiều lúc rõ ràng chuyện đó rất nhỏ nhặt, rõ ràng anh chẳng làm gì sai cả.


Rồi như giọt nước tràn ly, sự chịu đựng của anh cũng đến một giới hạn nào đó, khi nó vượt quá tình cảm anh dành cho em thì anh sẽ cảm thấy đó không còn là nuông chiều yêu thương em mà đó là phiền phức, là rắc rối, là những điều anh chẳng còn cảm xúc gì nữa. Em không hề thấu những cảm xúc hỗn độn trong lòng anh, em cứ thế mà tiếp tục thể hiện cái tôi của mình, em cứ thế mà dung túng cho bản thân, em nghĩ rằng mình đáng nhận được những điều ấy, đó là điều hiển nhiên em cứ dựa dẫm vào anh như thế. Em vẫn tiếp tục nuôi lớn niềm kiêu hãnh của mình, hơn thua với anh dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt nhất.



Những lần anh nhận sai thưa dần, những lần anh xuống nước, nhường nhịn em nó chẳng còn thể hiện sự yêu chiều của anh, mà nó thể hiện sự bất lực, sự bất cần, anh chẳng muốn bận tâm quá nhiều về những điều xung quanh em nữa. Anh bắt đầu im lặng, những sự im lặng đáng sợ mà anh dành cho những vô lý của em. Em dần nhận ra rằng mình chẳng còn vui  trước những điều vô cớ mà mình thắng anh, em chẳng còn thấy kiêu hãnh khi mình hơn thua được anh. Em hiểu rằng có sự thay đổi nào đó trong ánh mắt của anh sau những lần mình cãi nhau, những lần em vô cớ, nó trở nên lạnh nhạt, vô hồn. Anh từ bỏ việc làm cho em vui, quan tâm đến những cảm xúc của em.

Mình chia tay nhau như một điều tất yếu khi mối quan hệ chẳng còn giữ lửa được cho nhau, anh nhận ra mình quá khác nhau, em quá trẻ con, trong khi anh trưởng thành, anh cần người phụ nữ bên cạnh chia sẽ, thấu hiểu anh cả trong công việc lẫn cuộc sống chứ không phải đứa trẻ mà khi anh đi làm mệt mỏi trở về còn phải dỗ dành. Anh cần người nâng khăn sửa túi chứ không phải người anh phải nhúng nhường quá nhiều vì những điều vô cớ. Và rồi em trở thành người thất bại đứng ngoài cuộc sống của anh mãi mãi.

Tố Uyên

***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *