Template Tin Tức Mới Nhất

Tôi gặp Tuấn vào một ngày trời đẹp lắm. Học xong tiết Hóa, cả lớp mệt rã rời, vì tiết Hóa với một lớp ban D thật sự khó khăn, những phương trình khó hiểu, những con số, hàng trăm chất khác nhau trộn vào nhau lại ra hàng trăm chất khác, dù có cố thế nào tôi cũng không thể ép mình nhớ được. Cô vừa bước ra khỏi lớp, tiết thứ 4 của ngày thứ 2 trôi qua trong uể oải như thế, tôi nằm vật ra bàn, không còn muốn làm gì nữa. Tiết học không chỉ khó mà còn áp lực bởi cô dạy Hóa là một người được mệnh danh là khó tính. Định lim dim nghỉ tí xíu trước khi vào tiết sinh hoạt cuối của cô chủ nhiệm.



Đang mê man trong giấc ngủ, cô chủ nhiệm bước vào cả lớp ồ lên, tôi giật mình dụi mắt thức giấc, đang mơ về món ăn trưa nay mẹ nấu, đang thèm thuồng thì lại bị đánh thức. Cô đứng trước lớp cùng một người bạn lạ hoắc. Cả lớp bắt đầu chăm chú nhìn lên bảng, cô giới thiệu bằng giọng hết sức là hồ hởi và thích thú “Đây là bạn Tuấn, Tuấn chuyển trường về lớp mình học, cô mong các bạn sẽ giúp đỡ bạn ấy trong học tập nhé!”. Cả lớp xì xào, chúng nó hướng mắt về chàng trai cao gầy, nước da trắng bóc mà tôi tưởng là con gái, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng để lộ khuôn mặt sáng sủa đầy thiện cảm, cậu gãi đầu nở nụ cười, má lúm đồng tiền rất sâu làm bọn con gái cứ hú hét cả lên. Đính chính là tôi cũng là con gái, nhưng tôi không mấy hứng thú với những điều mà bọn con gái trong lớp hứng thú. Tôi thu mình vào góc lớp nhìn cậu ấy, quan sát từng động tác, từng câu nói của cậu rất kỹ càng. Vì tính tôi thích chăm chú, quan sát mọi người xung quanh. Cậu bắt đầu nói “Mình tên Tuấn, mình chuyển đến đây học vì bố mình chuyển công tác, mình phải theo bố, mình hi vọng các bạn có thể giúp đỡ mình. Mình cảm ơn các bạn!”. Cậu chàng với những lời nói lưu loát, với phong thái tự tin cùng sự hòa đồng thân thiện. Cả lớp ồ lên , vỗ tay rầm rầm, lớp tôi được cái rất thân thiện luôn dang rộng vòng tay chào đó những người mới chứ không phải là kiểu ma cũ bắt nạt ma mới.

Cô giáo chủ nhiệm sắp xếp vị trí ngồi, cả lớp ai ai cũng ngồi cặp với nhau rồi, chỉ có mình tôi là ngồi một mình ở góc lớp, không phải vì tôi bị cô lập chỉ là tôi thích ngồi cuối tận hưởng cảm giác một mình cũng như là quan sát được cả lớp mình. Tuấn bước đến trước bàn tôi, để cặp vào, cậu cười híp mí nhìn tôi “Chào cậu, mình ngồi ở đây nhé, mong cậu giúp đỡ”. Tôi mỉm cười nhìn Tuấn rồi ngồi vào trong cho cậu ấy ngồi.

tình bạn

Từ đó tôi với Tuấn bắt đầu những ngày tháng ngồi chung với nhau , cùng nhau học tập, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau đùa giỡn. Tuấn là chàng trai tôi thật sự ấn tượng. Ấn tượng không chỉ vì Tuấn học giỏi, thật sự giỏi, đặc biệt là giỏi môn Hóa, đó là môn mà tôi ghét nhất, Tuấn còn là một chàng trai hòa đồng, luôn giúp đỡ mọi người, luôn sẵn sàng vì bạn bè mà làm điều gì. Cậu luôn nhường nhịn tôi mặc dù tôi đôi lúc hơi trẻ con vô lý, cậu luôn nhẫn nại để giúp đỡ tôi về những phương trình khó nhằn.

   Cậu cứ hiền hòa như thế, chúng tôi cứ như thế mà bước qua hết những năm tháng cấp 3 đầy kỷ niệm với nhau. Ngày chia tay tốt nghiệp, tôi òa khóc trên vai Tuấn, cậu vỗ vai tôi, lau nước mắt cho tôi và nói rằng “Mình sẽ gặp lại thôi, chúng ta sẽ gặp lại nhau, mình không thể quên nhau được.” Đúng vậy, dù thời gian có thoi đưa vô tình như thế nào, dù tôi có ra sao, Tuấn có thay đổi như thế nào thì chúng tôi cũng không thể quên nhau, tôi sẽ không thể quên chàng trai với má lúm đồng tiền ấy.


Tố Uyên

***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *