Template Tin Tức Mới Nhất

Sài gòn những ngày nắng nóng, những ngày đầu óc lười nghĩ suy, tâm tư lười đâm chồi và bản thân lười nở nụ cười. Tôi vẫn lang thang ở quán cũ. Ngồi tụ tập lại cùng đám bạn để tám với nhau đôi ba câu chuyện trên đời, để biết rằng thiệt ra chúng ta vẫn còn những mối quan hệ ở cạnh mình. Cả bọn cùng nhìn nhau, đứa này réo đứa kia thèm bánh tráng trộn quá. Tôi ghé vào gánh hàng rong bên đường. Cô đội nón, ngồi cạnh một gốc cây trên phố cùng với gánh hàng của mình. Gương mặt đầm đìa mồ hôi, ánh mắt có phần phấn khởi khi thấy chúng tôi ghé lại cô. Cô hỏi “Ăn gì con?” “Dạ, hai bịch bánh tráng trộn. Một không bỏ ớt và một nhiều ớt nha cô”. Chúng tôi ngồi lại bên đường chờ cô làm cho mình. Đôi bàn tay gầy guộc, ốm yếu, đen sạm của cô cứ thoắn thoắt không ngừng nghỉ. Tôi bắt đầu bắt chuyện “Cô ơi! Cô người ở đây hả? Quê cô ở đâu?” “Cô quê ở Bình Định, cả nhà cô chồng với con ở ngoài đó chỉ có cô vào trong nam lập nghiệp.” Cô bắt đầu kể về câu chuyện của mình “Một mình cô ở đây thôi, không ai thân thiết bà con. Cô mướn trọ ở quận 4 vì ở đó rẻ con à! Chứ mà trọ ở trung tâm mắc lắm. Cô mướn căn nhỏ xíu đủ ở thôi, vì cô phải làm kiếm tiền gửi về cho gia đình.”


 Chúng tôi bắt đầu im lặng và lắng nghe, cô có chút ngập ngừng, tôi hỏi tiếp “Đây là công việc chính của cô hả cô? Hay cô có làm thêm gì nữa không ạ?”. Cô vừa làm vừa nói tiếp “Cô chỉ có nghề này thôi con, lớn tuổi rồi làm mướn người ta không nhận. Với nghề này ít vốn dễ có tiền. Cô gánh hàng này đi bộ từ quận 4 đến quận 5 bán rồi chiều lại gánh về”. Cô dừng lại chút rồi mở cổ áo ra, tôi giật mình khi thấy vết sẹo chưa lành miệng, nhăn nhúm đầy xấu xí trên vai cô. Cô vì gánh hàng nặng ấy đi một quãng đường dài từ quận 4 đến quận 5 như vậy khiến đôi vai gầy yếu đó không thể nào chống cự được. Cô nói trong giọng nghẹn nghẹn “Nhiều người lạ lắm con, họ mua một bịch bánh tráng mà cảm thấy khinh rẻ người khác, lên giọng với người khác làm cô hơi buồn xíu nhưng mà mình phải nhịn làm kiếm tiền, mình đâu dám làm gì đụng đến người ta”. Cô đưa chúng tôi hai bịch bánh tráng và nói cảm ơn. Chúng tôi cảm ơn cô rồi chào cô đi tiếp. Từ đó, tôi cứ nghĩ mãi về hình ảnh vết sẹo, về sự chịu đựng của một người đáng để trân trọng. Bản thân mình chỉ vì một lần đứt tay chảy máu mà đã sợ, té ngã trầy xước đã rơi nước mắt vậy mà cô đã trải qua việc đó hàng ngày. Vết thương trở nên chai sạn, xấu xí và không còn có thể lành nữa. Dường như cô đã quen quá với nỗi đau ấy.Gánh đi trên vết thương ấy, gánh về cũng đè lên vết thương ấy đến nỗi nó chẳng còn cơ hội để hồi phục.   

Với cô bây giờ việc mưu sinh kiếm tiền, việc gánh cả gia đình trên vai còn nặng và đau hơn gánh hàng ấy. Với cô bây giờ điều quan trọng là có thể làm lụng, có thể lao động chứ còn vết thương có lành hay không không quan trọng.

Những mảnh đời nhỏ bé như vậy ở Sài Gòn thật khiến tôi có nhiều suy ngẫm. Tôi cảm thấy bản thân mình may mắn hơn nhiều, chỉ vì một chút vấp ngã, một chút đau đã vội vàng từ bỏ thì thật là hèn nhát. Những người trong hoàn cảnh càng khắc nghiệt lại càng mạnh mẽ, càng cứng cỏi. Và tôi muốn bản thân mình trở nên kiên cường như vậy.

Tố Uyên



***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *