Template Tin Tức Mới Nhất

Mình sẽ yêu nhau khi anh buông được những vương vấn về người cũ. Anh à, người cũng đã cũ rồi như món trang sức đã lâu chẳng đeo lại, đến khi muốn đeo thì nó chẳng còn hợp mốt nữa. Người đã bỏ anh mà đi, họ đã chẳng nghe câu trả lời từ phía anh, đơn phương chia tay, đơn phương quay đi như thể anh chẳng còn là gì trong cuộc đời họ, như thế câu trả lời của anh dù có hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Người ấy đã từng sưởi ấm trái tim khép kín giá lạnh của anh, trái tim đóng băng kể từ ngày anh chứng kiến bố mẹ mình ly hôn sau bao cuộc cãi vã, sau những phản bội của bố, những đớn đau của mẹ. Ngày anh phát hiện mẹ nằm trên sàn với đôi tay rỉ máu, anh vội chạy đưa mẹ đi cấp cứu, nhìn mẹ nhợt nhạt trên băng ca. Rồi câu đầu tiên khi tỉnh dậy mẹ hỏi ”Bố con đâu rồi?”, anh lặng người nắm lấy tay mà nước mắt rớt xuống mu bàn tay mẹ từng giọt từng giọt, kể từ đó anh chẳng còn tin vào tình yêu nữa. Rồi người ấy đến như tia nắng sưởi ấm ngày đông, như giọt nước tinh khiết cho người đang khát khô là anh. Rồi anh dần mở lòng với người, tình yêu cứ thể chớm nở rồi mãnh liệt.

Anh cứ nghĩ chắc chỉ có chuyện tình của bố mẹ mình là trắc trở, còn mình sẽ sống với một tình yêu tươi đẹp, bao nhiêu gam màu u tối trong anh đều chuyển thành màu hồng. Anh vui vẻ, anh yêu đời.

Mình yêu nhau khi nắng lên anh nhé

Ngày mà cả thế giới quay lưng với anh đó là ngày mà anh thấy người hôn một người khác gần ngay trước mắt mình. Anh hoàn toàn sụp đổ, anh buông xuôi cuộc sống. Anh cho rằng hóa ra tất cả mọi thứ đều giả dối, hóa ra mọi chuyện tình yêu trên đời đều có mẫu số chung là tan vỡ, hóa ra người mà anh yêu như thế lại lừa gạt mình. Anh thấm thía nỗi đau của mẹ khi ấy, hình ảnh mẹ xanh xao trên nền trắng toát của bệnh viện ùa về tâm trí anh, nó dội thẳng vào lồng ngực anh đau nhói. Anh chẳng còn muốn khóc nữa, hay có khóc cũng chẳng được,anh thấy tim mình như ngừng đập, mất hết cảm giác về mọi thứ. Anh thấy bản thân mình như rơi hụt chân xuống vực thẳm.



Em gặp anh, ánh mắt anh dửng dưng nhìn đời thu hút em, trong ánh mắt ấy không có lấy một tia sáng, chỉ xám xịt một màu u tối, anh đội mũ kéo sụp xuống nửa mặt như thể anh chẳng còn muốn quan sát thế giới này nữa, như thể nó dơ bẩn, nó khiến anh ghê sợ. Chiếc áo khoác rộng phủ lấy người anh, anh ngồi một góc ở quán, châm điếu thuốc và nhìn ra ngoài trời. Như mọi chuyện trên cuộc đời này chẳng còn can dự đến mình, như thể anh không muốn dính líu gì đến nó nữa.

Tất cả những gì thuộc về anh nó thu hút em đến lạ lùng, từ bao giờ em biết nhớ nhung một người, cứ đêm về là hình ảnh người đàn ông với điếu thuốc sắp tàn ấy lại cứ quanh quẩn bên em suốt. Rồi dần dần chẳng biết lúc nào anh vào thẳng tim em như thế, một vị trí thật sự lớn anh ạ. Anh nói với em rằng anh không tin vào tình yêu, anh không muốn yêu ai cả, anh không muốn làm em tổn thương nên đừng yêu anh.

Anh à! Tình yêu nói dừng là dừng được sao? Nếu vậy em đã tự bảo bản thân mình lâu rồi. Em sẽ chờ, em tin trái tim mình đủ lớn để chứa anh và cả những nỗi đau của anh, em tin mình đủ sức mạnh để kéo anh ra khỏi vũng bùn ấy, em tin mình rồi sẽ cảm hóa được trái tim anh.

Nên anh ơi, mình hãy yêu nhau vào một ngày nào đó nhé, em sẽ chờ!

Tố Uyên

***BÀI VIẾT ĐƯỢC QUAN TÂM***

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cảm ơn bạn đã đóng góp nhận xét vào bài viết!

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *