Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đă để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đă đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đă khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.”
Trích: Anh có thích nước Mỹ không? -Tân Di Ổ
Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là khoảnh khắc hai người nói chia tay mà chính là khoảng thời gian sau đó. Nó chính là cảm giác dày vò tâm trí ta mỗi đêm, chua xót, cay đắng đến mức như điên dại... Mà, có ai thấu nỗi đau của ta được đâu, nỗi buồn của ta ngoài chính bản thân, không ai có thể tường tận được, có thể hiểu hết được. Một ngày với biết bao muộn phiền bên ngoài, đêm trở về nhà chợt thoáng nghe bản nhạc ngày xưa hai đứa cùng từng thích nghe, từng hát cho nhau nghe mỗi đêm, bất giác không biết tự lúc nào nước mắt chực ứa ra mà rơi xuống. Bao nhiêu cảm xúc dồn nén giờ đây chẳng c̣òn nghia lý gì nữa. Thực sự rất nhớ người đó, nhớ người yêu cũ...
Nhưng biết sao bây giờ, khi mà giờ đây người ta đă đi rất xa rồi, trong tâm trí họ lúc này có nhiều thứ còn quan trọng hơn là nhớ về một tình yêu đã chết từ lâu. Họ cũng không còn nhớ mình là ai, là người đã từng xem mình là một người quan trọng đến như thế nào trong trái tim. Nhưng giờ trách ai bây giờ đây? Có trách thì chỉ trách mình đă yêu quá sâu đậm một người... một người đă từng là cả thế giới trong ta, trách một điều rằng họ đã quá vô tâm, vô tâm đến mức mù quáng không thể nhận ra bản thân ta đã yêu họ quá nhiều...
Thật... chua xót quá...
Đêm, khi mà người ta đã ngủ yên bên người thương của họ thì lại có những con người lại thức, họ thức không phải vì họ muốn thế, mà giờ việc thức khuya đã như là thói quen in hằn vào trong tiềm thức. Ừ, thức khuya mới thấy đêm dài, nhưng như vậy mới thấy được sự tĩnh lặng đến đáng sợ của nó, sự im lặng còn nguy hiểm gấp nhiều lần sự náo nhiệt hằng ngày, nó đủ để làm một người có trái tim sắt đá nhất cũng phải tan chảy mà khóc thầm.
Sớm hôm tỉnh dậy đi làm, nhìn vào gương soi giật giật không còn nhận ra đó có còn là bản thân mình không nữa. Đầu tóc em dài em cũng không buồn cắt, mắt em thâm em cũng kệ những vết hằn trên mặt. Vậy đấy, có ai bảo yêu là vui sướng, tuyệt vời bao giờ đâu, vì khi yêu người là ta đã chấp nhận cho người ta cái quyền được làm tổn thương mình, cho người ta được quyền vô tâm trước những gì họ làm với ta.
Hạnh phúc - hai tiếng giản đơn nhưng có mấy ai thấu hết được ý nghĩa của nó. Người đàn ông nói rằng họ hạnh phúc khi họ viên mãn được sự nghiệp như ý. Đứa bé nói rằng nó hạnh phúc khi được cha mẹ chúng yêu thương, được làm những gì mà nó cảm thấy vui nhất. Người phụ nữ nói rằng họ hạnh phúc khi tìm được người thương mà họ tìm kiếm bấy lâu. Còn đối với ta, hạnh phúc là khi ta được làm nhữnggì mà mình cho là thích là quý, được ở bên người mà ta yêu thương. Nhưng giờ đây, cái "hạnh phúc" nhỏ nhoi duy nhất còn sót lại nó cũng đã tan biến mất rồi...
Hôm qua, bạn thân ta mới khoe rằng đă có người yêu mới, ta vừa mừng lại vừa lo cho nó. Mừng vì từ nay nó sẽ không còn cô độc nữa, nhưng lại lo nhiều hơn. Liệu rằng, nó sẽ tìm được người phù hợp với nó hay không, hay chỉ tiếp tục là một người qua đường nữa? Càng lúc, ta muốn tiến tới một tình yêu mới ta lại càng thận trọng. Ta không hiểu sao bản thân mình lại như vậy nữa. Bao nhiêu câu hỏi đặt ra nhưng vẫn không có câu trả lời đáp lại cho những mâu thuẫn của riêng mình. Chắc có lẽ ta vẫn chưa đủ tốt để người có thể đến bên ta. Dẫu biết rằng khi yêu nhau, không hợp nhau nữa, chia tay để giải thoát nhau là chuyện thường tình nhưng chính khoảnh khắc ta biết rằng ta đã đánh mất đi người chính là khoảnh khắc mà dường như cả một phần thế giới trong thâm tâm sẽ mất đi từ đây. Để khi đến với một mối tình mới, ta mới thấy nó quý giá và trân trọng như thế nào, vì... ta đã từng nếm trải nỗi đau khi mất người nó đau đến nhường nào.