Template Tin Tức Mới Nhất

Hiển thị các bài đăng có nhãn SIMPLE. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn SIMPLE. Hiển thị tất cả bài đăng
Chúng ta kết thúc một chuyện tình 2 năm, quãng thời gian không quá dài để đi cùng nhau, nhưng nó đủ để em và anh hiểu rằng mình có thật sự thuộc về nhau hay không? Nó đủ để anh và em biết rằng mình thật sự yêu nhau nhưng tình yêu của mình không đủ để vượt qua những sóng to gió lớn ngoài kia. Để em hiểu rằng khoảng thời gian 2 năm, em đã yêu hết mình, em đã đau hết mình, em đã chân thành mà trao gửi trái tim của mình cho anh không giữ lại gì, để em biết rằng mình không hề nuối tiếc vì em đã làm tất cả để bảo vệ tình yêu của chúng mình. Rốt cục chúng mình cũng xa nhau, xa nhau đó là việc chẳng ai mong muốn, em biết điều đó.



Hôm nay em ngồi lục lại những gì đã thuộc về quá khứ của anh và em, những kỷ vật mà khi bên nhau đã có với nhau. Khi chia tay em không hề vứt bỏ những gì đã từng được chúng ta nâng niu, vì em có thói quen giữ lại hết tất thảy   những gì đã xuất hiện trong cuộc đời mình, những gì có kỷ niệm em đều giữ gìn, vì em trân trọng những thuộc về quá khứ dù đau đớn hay vui buồn, em đều muốn giữ lại hết tất cả. Như kỷ vật của chúng mình cũng vậy, ngày chia tay nhau em có thể đau đớn như thế dằn vặt như thế, ngày quên anh em có thể dày vò bản thân trong tuyệt vọng như thế nhưng em không hề có ý định vứt hết những thứ thuộc về mối quan hệ này, như cái cách để có thể quên anh triệt để. Vì nếu như vậy, em cho rằng khác gì những điều chúng ta trao cho nhau trong khoảng thời gian 2 năm là giả dối, khác gì tình cảm chân thành mình dành cho nhau, tình yêu mãnh liệt có thể chiến thắng tất cả khi ấy chỉ là giả tạo, là phù phiếm.
  
kỷ vật tình yêu


Nhưng đúng thật nếu chia tay những kỷ vật sẽ làm ta không thể nào quên được, cứ mãi chìm đắm trong ấy. Nên em đã gom hết tất cả vào chiếc hộp để vào một nơi kín đáo, rồi tự mình chữa lành vết thương. Vì chẳng ai có thể giúp mình vực dậy ngoại trừ chính bản thân mình, chỉ em riêng em mới có thể kéo em ra khỏi những đắm chìm ấy. Những kỷ vật ấy, em cất rất kỹ, mà bản thân chẳng có cách nào mở ra, hay không dám mở ra khi em thật sự chưa quên được anh. Vì em sợ mình sẽ khóc khi nhìn thấy món quà đầu tiên anh tặng em ngày kỷ niệm mình quen nhau, em sợ mình sẽ lại nhớ khi đọc lại lá thư tình anh viết khi anh đi xa và nhớ em da diết. Em sợ mình lại trổi dậy cảm xúc với anh khi nhìn thấy tấm hình bọn mình tựa vai vào nhau trên bãi biển buổi hoàng hôn.

Đọc tiếp »
 Cô luôn tự hỏi rằng tại sao cuộc đời lại bất công với cô như vậy, trong khi những người phụ nữ khác có được một hạnh phúc trọn vẹn còn cô thì không? Tại sao lại gieo trong cô một tình yêu tội lỗi như vậy? Tại sao trên đời biết bao nhiêu người đàn ông, cô lại yêu anh một tình yêu câm nín đầy dằn xé? Tại sao cô lại không thể thoát ra được mà cứ đắm chìm trong ấy? Tại sao cô không thể chọn cho mình được một tình yêu đường đường chính chính mà cứ lao vào anh?    

Cô tự vấn mình, rồi tự than trách mình. Có thể mình dại khờ, có thể mình mù quáng, có thể mình điên rồ nhưng biết làm sao được, trái tim cô chỉ hướng về một mình anh - người đàn ông đã có vợ và mái ấm của riêng mình. Biết làm sao được, khi nhiều lần cô ép bản thân mình quên anh, tìm kiếm cho mình một người nào khác phù hợp hơn nhưng cô không thể, trái tim cô không cho phép điều ấy. Lý trí của cô có mạnh đến mấy cũng không thoát khỏi rung động của trái tim. Dù cô có ép bản thân như thế nào cũng không thể cưỡng lại những thứ cảm xúc mãnh liệt đến từ tình yêu tội lỗi này.

mối quan hệ sai lầm

Anh là người đàn ông thành đạt đã có vợ, người được mọi người ngưỡng mộ về cả ngoại hình lẫn công việc của anh. Anh từng tìm đến cô những phút yếu lòng, mỗi lúc anh cảm thấy cô đơn. Anh đem lời yêu gieo rắc vào trái tim nhỏ bé của cô những hi vọng về một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, một tương lai tươi đẹp phía trước có anh và cô trong ngôi nhà hạnh phúc của mình. Nhưng rồi anh cứ thế đến về đi chớp nhoáng như cách anh xuất hiện, sau những lần bên cô lúc cô đơn, rồi anh lại trở về với tổ ấm nhỏ của mình, anh lại về làm trách nhiệm của một người chồng, một người cha.


  
Cô chạnh lòng trong những đêm tủi thân một mình, cô cảm thấy sao mình phải chịu đựng những thiệt thòi, những dè bỉu của mọi người xung quanh về một mối quan hệ chẳng biết đến đâu mà cô vẫn đâm đầu vào? Cô là một cô gái xinh đẹp, có nhan sắc và công việc cũng ổn định, cô yêu kiều, dịu dàng bao nhiêu người đàn ông chấp nhận theo đuổi cô, hết lòng hy sinh vì cô, bao nhiêu người nguyện quỳ dưới chân cô mà cô chẳng một lần để tâm tới. Cô có thua kém gì những người con khác trên đời, tại sao lại gồng gánh một tình yêu quá sức như vậy? Tại sao chỉ ban cho cô những phút giây phút hạnh phúc ngắn ngủi rồi vội tạt một gáo nước buốt lạnh vào mặt cô? Tại sao chỉ cho cô sống với tình yêu những lần vụng trộm khi người ta muốn tìm đến thì đến, muốn đi thì đi? Anh đã có con, có gia đình êm ấm của mình, tại sao lại cứ tìm đến cô?   

Đọc tiếp »
Hiếm khi có những ngày rảnh rỗi như vậy, công việc cứ cuốn tôi trôi mãi. Với những mối quan hệ xã giao đồng nghiệp bên ngoài, với những giờ đi làm căng thẳng ở công ty, hay đơn giản khi tan ca vẫn phải đối mặt với 2-3 tiếng kẹt xe nơi thành phố đầy khói bụi này. Từ bao giờ tôi trở nên sống vội vàng, sống một cái nhanh gấp, sống mà không hề để ý cũng chẳng còn thời gian và tâm trí để quan tâm chuyện xung quanh, những gì đang xảy ra với cuộc sống bên ngoài.

Hôm nay, một ngày chủ nhật, tôi tự thưởng cho mình một ngày nghỉ xả hơi sau những bộn bề của cuộc sống, tôi tự cho phép mình được thoải mái một chút sau những bôn ba bên ngoài, tôi cần có những phút lặng để cho bản thân mình có không gian riêng. Hôm nay, tôi không phải dậy sớm, không phải tất bật quần áo, là lược để đến công ty, không cần phải vật lộn với khói bụi và xe cộ bên ngoài, tôi ngủ một giấc thật ngon, thật đã. Thức dậy, đi ăn sáng trong bộ quần áo hàng ngày thật thoải mái, tôi đi chợ chọn mua cho mình những món ăn mình thích để tự trổ tài. Cả tuần phải ăn cơm hộp công ty làm tôi ám ảnh lắm rồi, nên tôi cần phải lấy lại khẩu vị, tôi cần phải đối tốt với bản thân mình một chút.



Thời gian rảnh rỗi tôi thường dọn dẹp nhà cửa, đối với một người bận rộn thì việc dọn dẹp nhà là một thú vui có thể nói là tao nhã. Tôi dọn lại căn nhà nhỏ của mình, từng ngăn tủ, từng chiếc hộp, bỗng bất ngờ tôi thấy một chiếc hộp màu đỏ. Tôi đến giờ cũng chẳng nhớ trong đó chứa những gì, mở chiếc hộp ra, tôi bất ngờ vì trong ấy chứa những cuốn lưu bút thời cấp 3, đại học và vài món quà nho nhỏ kỷ niệm mà chúng bạn dành tặng cho nhau để nhớ về nhau. Tôi cầm cuốn lưu bút lên, đã bao lâu rồi tôi chưa thấy nó, bao lâu rồi tôi chưa thật sự một lần đọc nó cẩn thẩn. Cuốn lưu bút đã cũ, giấy bên trong cũng chẳng còn mới nữa. Tôi lật từng trang từng trang, từng gương mặt của các đứa bạn hiện lên. Vì lúc ấy xin ảnh thẻ của bọn nó để dán vào, rồi đưa bọn nó viết cho mình vài dòng vậy mà có đứa còn vẽ, có đứa thì làm thơ, có đứa kể cả mấy trang vẫn chưa hết chuyện. Những chuyện như vậy cứ như một cuốn băng tua ngược lại thật chậm rãi trong tâm trí của tôi. 

kỷ niệm thanh xuân

Tôi nhắm mắt hồi tưởng lại quãng thời gian tươi đẹp ấy, quá khứ hiện về làm tôi nhớ đến những kỷ niệm, những buồn vui khi ấy. Lại khao khát được gặp lại những người bạn ấy biết bao. Để cùng nhau ôn về những hoài niệm xưa, những câu nói kinh điển, những giận hờn vu vơ, những đùa vui lầy lội. Tôi thật sự muốn quay về những ngày tháng ấy, muốn gặp lại chúng bạn, những đứa lúc trước đã từng cùng khóc cùng cười với mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, mỗi đứa rẽ một hướng khác nhau mà chẳng tìm đâu điểm chung nữa, đứa thì bôn ba nơi xứ người, đứa trở về quê cùng gia đình để gây dựng sự nghiệp, đứa thì ở lại thành phố tiếp tục cuộc sống mưu sinh, trong đó có tôi.
Đọc tiếp »
Thưng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đi ngưi con gái, ông đă để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của ngưi đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên ngưi đàn ông đă đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên ngưi đă khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.”
                                                                                                                                                                                                                       Trích: Anh có thích nước Mỹ không? -Tân Di Ổ

Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là khoảnh khắc hai người nói chia tay mà chính là khoảng thời gian sau đó. Nó chính là cảm giác dày vò tâm trí ta mỗi đêm, chua xót, cay đắng đến mức như điên dại... Mà, có ai thấu nỗi đau của ta được đâu, nỗi buồn của ta ngoài chính bản thân, không ai có thể tường tận được, có thể hiểu hết được. Một ngày với biết bao muộn phiền bên ngoài, đêm trở về nhà chợt thoáng nghe bản nhạc ngày xưa hai đứa cùng từng thích nghe, từng hát cho nhau nghe mỗi đêm, bất giác không biết tự lúc nào nước mắt chực ứa ra mà rơi xuống. Bao nhiêu cảm xúc dồn nén giờ đây chẳng c̣òn nghia lý gì nữa. Thực sự rất nhớ người đó, nhớ người yêu cũ...

Nhưng biết sao bây giờ, khi mà giờ đây người ta đă đi rất xa rồi, trong tâm trí họ lúc này có nhiều thứ còn quan trọng hơn là nhớ về một tình yêu đã chết từ lâu. Họ cũng không còn nhmình là ai, là ngưi đã từng xem mình là một người quan trọng đến như thế nào trong trái tim. Nhưng giờ trách ai bây giờ đây? Có trách thì chỉ trách mình đă yêu quá sâu đậm một người... một người đă từng là cả thế giới trong ta, trách một điều rằng họ đã quá vô tâm, vô tâm đến mức mù quáng không thể nhận ra bản thân ta đã yêu họ quá nhiều...
Thật... chua xót quá...

Đêm, khi mà người ta đã ngủ yên bên người thương của họ thì lại có những con người lại thức, họ thức không phải vì họ muốn thế, mà giờ việc thức khuya đã như là thói quen in hằn vào trong tiềm thức. Ừ, thức khuya mới thấy đêm dài, nhưng như vậy mới thấy được sự tĩnh lặng đến đáng sợ của nó, sự im lặng còn nguy hiểm gấp nhiều lần sự náo nhiệt hằng ngày, nó đủ để làm một người có trái tim sắt đá nhất cũng phải tan chảy mà khóc thầm.

Sớm hôm tỉnh dậy đi làm, nhìn vào gương soi giật giật không còn nhận ra đó có còn là bản thân mình không nữa. Đầu tóc em dài em cũng không buồn cắt, mắt em thâm em cũng kệ những vết hằn trên mặt. Vậy đấy, có ai bảo yêu là vui sướng, tuyệt vời bao giờ đâu, vì khi yêu người ta đã chấp nhận cho người ta cái quyền được làm tổn thương mình, cho người ta được quyền vô tâm trước những gì họ làm với ta. 


Hạnh phúc - hai tiếng giản đơn nhưng có mấy ai thấu hết được ý nghĩa của nó. Ngưi đàn ông nói rằng họ hạnh phúc khi họ viên mãn được sự nghiệp như ý. Đứa bé nói rằng nó hạnh phúc khi được cha mẹ chúng yêu thương, được làm những gì mà nó cảm thấy vui nhất. Người phụ nữ nói rằng họ hạnh phúc khi tìm đưc ngưi thương mà họ tìm kiếm bấy lâu. Còn đối với ta, hạnh phúc là khi ta được làm nhữnggì mà mình cho là thích là quý, được ở bên ngưi mà ta yêu thương. Nhưng gi đây, cái "hạnh phúc" nhỏ nhoi duy nhất còn sót lại nó cũng đã tan biến mất rồi...


sau chia tay



Hôm qua, bạn thân ta mới khoe rằng đă có người yêu mới, ta vừa mừng lại vừa lo cho nó. Mừng vì từ nay nó sẽ không còn cô độc nữa, nhưng lại lo nhiều hơn. Liệu rằng, nó sẽ tìm đưc ngưi phù hợp với nó hay không, hay chỉ tiếp tục là một ngưi qua đường nữa? Càng lúc, ta muốn tiến tới một tình yêu mới ta lại càng thận trọng. Ta không hiểu sao bản thân mình lại như vậy nữa. Bao nhiêu câu hỏi đt ra nhưng vẫn không có câu trả lời đáp lại cho những mâu thuẫn của riêng mình. Chắc có lẽ ta vẫn chưa đủ tốt đ người có thể đến bên ta. Dẫu biết rằng khi yêu nhau, không hợp nhau nữa, chia tay để giải thoát nhau là chuyện thường tình nhưng chính khoảnh khắc ta biết rằng ta đã đánh mt đi người chính là khoảnh khắc mà dưng như cả một phần thế giới trong thâm tâm sẽ mất đi t đây. Đ khi đến với một mối tình mới, ta mới thấy nó quý giá và trân trọng như thế nào, vì... ta đã từng nếm trải nỗi đau khi mt ngưi nó đau đến nhường nào.
Đọc tiếp »
Thật ra sau những cuộc chia tay, ai trong cả hai cũng đều còn tình cảm với đối phương, cũng đều yêu người còn lại nhưng có lẽ tình yêu ấy đã bị bào mòn, đã làm cho lu mờ, nó không thể thắng nổi lòng tự tôn, niềm kiêu hãnh sống dậy trong lòng mình; sự tự ái, ích kỷ lớn hơn khiến ta không thể buông lời níu kéo đối phương, khiến ta cắn chặt răng để không thể thốt ra một tiếng nào để đối phương không đắt ý rằng mình bi lụy, mình vẫn còn thương người đó. Ta để mặc cho cảm xúc ấy chi phối mình, nó lan tỏa khắp tâm trí ta khiến ta thuận theo việc rời xa nhau mặc dù trong lòng thật sự muốn níu giữ, mặc dù trong lòng thật sự còn yêu rất nhiều. Đôi lúc chia tay không có nghĩa là hết yêu, chỉ là trong một phút giây bốc đồng nào đó, ta để cho cái tự tôn của mình chiến thắng tình yêu ấy, ta không hề nhường bước vì ta sợ rằng mình bị thua thiệt trong mối quan hệ này.

 Ta cảm thấy rằng tại sao mình phải nhún nhường trong khi họ không phải là người làm điều đó, mọi thứ nó cứ dồn nén rồi lên đến đỉnh điểm, ta không còn có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, không thể điều khiển được lời nói của mình, rồi tuôn ra những lời xúc phạm làm đau lòng nhau, rồi tức giận rồi chia tay mặc dù chuyện đó chẳng lớn lao gì, mặc dù nó chẳng đủ sức mà kéo ngã một chuyện tình nhưng chính lòng kiêu hãnh trong mỗi người tiếp thêm lửa để dẫn mối quan hệ ấy đến bờ vực của đổ vỡ. Còn yêu nhau nhưng trong một giây phút nào đó ta ham yêu bản thân mình hơn ai hết, ham bảo hệ, cố chấp với chính cái tôi của mình, rồi khuếch đại nó, rồi phóng to nó trở thành một lỗi lầm không sao sửa chữa được.  

giữ gìn tình yêu của bạn
Đọc tiếp »
Cô cũng như bao người con gái khác luôn mơ mộng, tưởng tượng về một tình yêu đầu đời tươi đẹp của mình. Cô đang ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái, độ tuổi mười tám. Cái tuổi mà những cô gái đang bắt đầu trưởng thành về mặt ngoại hình thì đã có bước chuyển biến rõ rệt, vừa độ tuổi trẻ đẹp, vừa tràn đầy nhựa sống. Tuổi mười tám với trái tim yêu thương chưa vướng bận những xấu xí, chưa bị cuộc đời làm cho méo mó, chai sạn. Trái tim với những mơ mộng, những rung động, đập liên hồn và đong đầy tình cảm chỉ chờ để trao gửi cho người.

Tuổi mười tám, cô gặp anh, cô bắt đầu tình yêu đầu đời của mình rất trong sáng, rất hồn nhiên và tràn ngập tình cảm chân thành. Cô say đắm với hạnh phúc của mình, cô cảm thấy cả thế giới mình được lấp đầy bởi anh, cô mãn nguyện với tình yêu hiện tại của mình, một tình yêu mang đến cho cô những xúc cảm mà trước giờ chưa từng có được. Một tình yêu khiến trái tim cô thổn thức, khiến cô có thêm sức mạnh mà sống mà học mà làm việc. Anh xuất hiện như một bạch mã hoàng tử trong mơ cô tìm kiếm, anh như mẫu người lý tưởng của cô. Anh hiền lành, nụ cười ấm áp, dịu dàng chăm sóc cô, ân cần chỉ bảo cô đủ điều, vỗ về dỗ dành khi cô giận, hay cười xòa xin lỗi khi cô làm trận làm thượng. Khi anh cười, cô cảm giác mọi bực bội trong người tan biến hết. Cô không biết với những người khác thì khái niệm hoàn hảo là gì nhưng với cô, anh chính là sự hoàn hảo mà cô tìm kiếm. 

tự đứng vững sau tất cả

Họ yêu nhau một cách cuồng nhiệt, tình cảm của anh nóng hổi, mãnh liệt, nồng nhiệt, nó cuốn cô vào vòng xoáy tình yêu, khiến cô quên hết những gì xung quanh, quên hết những mối quan hệ khác. Trong tâm trí của cô chỉ có mình anh, riêng anh mà thôi. Cô còn nghĩ rằng trên đời này chỉ cần anh là cô cảm thấy mãn nguyện rồi. Anh dành những tình cảm chân thành dành cho cô, anh không hơn thua với cô, không tranh luận dành phần đúng sai vì anh biết tính cô ngang bướng, anh chỉ im lặng cho cô trút hết tức giận, rồi lại nhỏ nhẹ phân tích đúng sai, chỉ ra cho cô bản chất vấn đề, những chuyện anh sai anh không ngại ngần mà ríu rít xin lỗi cô. Anh luôn bên cạnh che chở, bảo bọc cho cô trong cuộc sống. Họ cứ thế yêu nhau yêu hết mình như thế.



Cô lúc ấy cứ ngu ngơ nghĩ rằng đó là tình yêu cuối cùng của cuộc đời mình, anh và cô sẽ đi đến tận cùng của viên mãn, cô lúc ấy một mực tin rằng họ sẽ bên nhau mãi mãi. Nhưng rồi cô cũng kết thúc mối tình đầu vụng dại của mình sau hai năm yêu nhau, cô từ con nít trở nên chững chạc, trưởng thành hơn sau tình cảm ấy. Anh đã dạy cho cô rất nhiều điều, về cách đối nhân xử thế, về cách hành xử, về cách tiết chế cảm xúc, về những bài học mà cô chưa rõ, về những điều cô không biết và bây giờ anh dạy cô bài học đắt giá đó là cách đứng vững sau tổn thương. Từ khi xa nhau cô bắt đầu những chuỗi ngày vực dậy chính bản thân mình, cô từ đau đớn, từ tự làm đau mình rồi cũng tự mình chữa lành nó. Những buồn phiền nhỏ nhặt lúc trước không còn làm cô nhảy dựng lên, những nỗi buồn nho nhỏ không còn làm cô khóc như đứa trẻ nữa. Cô bây giờ trở nên cứng cỏi, bản lĩnh hơn. Cô hòa nhập lại vào cuộc sống, bước tiếp trên con đường phía trước một cách vững vàng hơn.

Cô bắt đầu một cuộc sống không có anh…

Tố Uyên
Đọc tiếp »
Trên mỗi cuộc đời của con ngưi, chưa bao gi con đường đời của họ là dễ dàng cả, ngay cả trong tình yêu. Không phải ai ta cũng có thể lựa chọn một tình yêu cho riêng mình đp như trong những câu chuyện cổ tích. Có những con đường ta mong muốn đưc bước tới, những con người mới, những niềm hi vọng mới, những cảm xúc mới, những tình yêu mới. Ta háo hức mong chờ đưc đến với nó như ngày đu ta được yêu và mong muốn được yêu một lần cho đúng nghĩa.

một tình yêu đúng nghĩa

Còn có những con đường mà mỗi khi ta quay trở lại, dù có đi xa cách my nhưng lúc ta trở về, những kỷ niệm xưa cũ bỗng chốc cứ ùa về như mt cơn bão ḷòng, đ đ đánh gục chúng ta, kể cả những con người có trái tim mạnh mẽ nhất. Anh nhớ … Những ngày anh đèo em qua mỗi góc phố lại hiện lên hình ảnh ngày nào hai đứa, anh và em cùng nhau trên chiếc xe máy cũ, em ngồi đằng sau tựa đu vào lưng anh, cùng nhau bước qua những nơi thân quen nhất. Mi con đường, mỗi góc hẻm, mỗi hàng quán đi qua, nơi nào anh cũng thấy những kỷ niệm của hai chúng ta. Ḍòng người ngoài kia cứ vô tình xô vào nhau, mặc kệ đám đông ngoài kia, em níu tay anh va đi vừa tâm sự những câu chuyện mà em vẫn chưa k, có lúc kéo anh đi vòng vèo vài nơi, mua một vài món đồ, có lúc lại đi đến những quán cà phê anh và em thường hay lui tới. Anh vẫn còn nhớ, em thích ăn bingsu lắm, kể cả những lúc bị ốm hay vào thời tiết giữa mùa đông em vẫn gật đầu mà gọi bingsu, mặc dù lần nào em gọi món đó ra toàn bị anh cốc đầu và bắt đổi món khác nhưng vẫn lì lợm không chịu đổi.



Anh nhớ! Những ngày ta cùng ngồi bên nhau, kể cho nhau nghe bao ưc mơ, bao hoài bão của bản thân mình, để rồi vẽ lên một ngôi nhà bằng giấy, trong đó có em và anh, ri 10 năm na chúng ta cùng nhau đón điều hạnh phúc nhất mà bố mẹ anh và bố mẹ em từng đưc đón nhận trên cõi đi này. Đó là ngày anh và em về chung một nhà.

Đọc tiếp »

Mọi chuyện xảy ra trên đời đều có lý do của nó. Một điều gì đó đến với bạn thì hãy tin rằng một là nó mang lại cho bạn niềm vui, hai là nó mang lại cho bạn những bài học thật thấm thía. Đừng cảm thấy lo lắng vì những gì đang chờ đợi mình ở phía trước, chúng ta - cả tôi và bạn chúng ta đều phải lớn. Chúng ta học đi chập chững từng bước, rồi bắt đầu biết chạy, chúng ta bước vào lớp 1 với những nét chữ ngô nghê yếu ớt, rồi chúng ta cũng trở thành những cô cậu thiếu nữ bước vào cấp 3. Chúng ta chưa đâu vào đâu ở những năm tháng đó, mới vừa thân thiết với chúng bạn, mới vừa tạo cho nhau những kỷ niệm, chúng ta phải bước vào đại học. Bước ra ngoài sau những năm tháng bên gia đình, rồi cũng phải tự mình chăm sóc ở nơi xứ người, một mình ở giảng đường đại học tự lo cho bản thân, tự bảo vệ mình. Bốn năm đại học cũng cứ thế trôi một cách đường đột, chúng ta dù muốn hay không cũng phải bước ra ngoài xã hội với những chông chênh, sợ hãi. Chúng ta phải đối mặt với những toan tính bon chen ngoài đời, phải ngược xuôi thân mình, phải chấp nhận một số điều không vừa ý, học cách đứng vững giữa những nghiêng ngã cám dỗ. Sẽ có thất bại, có vấp ngã, có nước mắt, có tuyệt vọng. Đường đời rộng lớn lắm, mà chúng ta thì nhỏ bé một cách đáng thương nhưng biết làm sao được, chúng ta rồi cũng phải lớn, buộc phải lớn. Vấp ngã rồi đứng dậy, vết thương rồi sẽ lành, tất cả sẽ khiến ta mạnh mẽ hơn, kiên định hơn với cuộc sống của mình.

hạnh phúc xứng đáng

Đừng bao giờ đau đáu mãi vì một người nào đó, vì những tổn thương mà người mang lại. Ta sống với người hết lòng hết dạ nhưng người chỉ xem ta là bàn đạp đến tiến về phía trước. Ta xem người là tri kỉ nhưng người lại sau lưng giả dối xô ngã ta. Đừng canh cánh chuyện ấy trong lòng khiến cuộc sống mình trở nên mệt mỏi, mọi chuyện trên đời đều có quả báo, chỉ là đôi khi nó đến muộn khiến nhiều người lầm tưởng rằng nó chẳng có mà thôi. Người tệ với ta rồi sẽ có người khác tệ với người. Hãy cứ sống thật hạnh phúc, thật bình yên, thật nhẹ nhàng, mọi điều tốt đẹp sẽ đến với ta. Đừng ghen tức vì một điều gì đó, mỗi người sinh ra với một số phận khác nhau, chẳng ai giống ai, cũng chẳng ai gánh gồng cho cuộc sống của mình. Mình cứ sống là chính mình như thế!



Sẽ có lúc ta cảm thấy cô đơn vì phải chờ đợi một người thuộc về mình. Những người xung quanh đều tìm được bến đỗ của riêng mình, chỉ có ta vẫn loay hoay sớm tối một mình, chỉ có ta tự bảo vệ mình, tự chăm sóc mình, tự vỗ về những gợn sóng của tâm hồn mình trong khi những người khác có một ai đó để làm giúp những điều đó. Đừng lo lắng chỉ là duyên số của bản thân đến muộn mà thôi, người nào rồi cũng sẽ tìm được người phù hợp với mình, một người thật sự thuộc về mình. Đôi khi một ai đó sẽ đến rất trễ, làm mình lo sợ trước nỗi cô đơn của bản thân. Đừng nôn nóng, đừng mãi cứ nghĩ về những chuyện ấy, cứ sống thật vui tươi, thật hạnh phúc để tận hưởng những điều thú vị trong cuộc sống. Một người nào đó rồi sẽ xuất hiện; trái tim ta lúc đó sẽ tự khắc rung động và rồi sẽ tìm đến nhau thôi…
Đọc tiếp »
Vì cứ mãi đắm chìm trong hạnh phúc nên có đôi khi thật sự trong mơ, những giấc mơ cứ dai dẳng mà đeo bám em, những giấc mơ về sự chia tay, tan vỡ. Vì quá hạnh phúc nên em cứ lo sợ mãi về sau, về sau nếu mình không còn được như thế này nữa thì em rồi sẽ ra sao, một mai nếu chúng ta không còn êm ấm bên nhau như vậy em rồi sẽ đi về đâu? Nằm trong mơ những hình ảnh anh hiện lên với một người con gái khác, anh nhẹ nhàng nhìn em mỉm cười rồi quay đi cùng người. Hình ảnh đó nó cứ ám ảnh em, rồi em khóc. Em giật mình tỉnh giấc sau giấc mơ chẳng mấy tốt đẹp, nước mắt em ướt đẫm vào gối.



nếu người thương hoá người dưng

Đọc tiếp »
Có một kiểu người khi đứng trước tì́nh yêu họ thường rất khó "cưa" mà họ lại dễ bị tự "đổ". Những kiểu người như vậy thường là những kẻ rất cô đơn, họ không cho người ta cơ hội cũng chính là không cho mình cơ hội.
                                                                                               Khuyết Danh.

Sẽ đến một lúc, dường như mọi mối quan hệ tình cảm cũng không còn quan trọng nhiều khiến bản thân bạn phải bận tâm nữa, không phải bạn không muốn điều ấy mà thực ra là bạn rất thích, thích lắm luôn chứ, việc đến với một mối quan hệ mới, một con người mới ai lại không muốn cơ chứ. Nhưng rồi tâm trí bạn chưa hạnh phúc được bao lâu tbạn lại sợ, sợ một thứ gì đó vô hình ngăn cản bạn tiến tới với mối quan hệ đó, nỗi sợ ấy không sao mà giải thích rõ ràng một cách cụ thể được, bạn chỉ biết đặt mình vào trong một ṿòng an toàn mà chính bạn đứng ở giữa trung tâm ấy, không cho họ hy vọng quá nhiều cũng không từ chối một cách thẳng thắn. Bạn chọn cách "án binh bất động" với tư tưởng soi sáng bấy lâu nay trong tâm trí của mình rằng: "Rồi điều gì đến cũng sẽ đến". Dần dà bạn càng lúc càng khắt khe hơn với những người muốn đặt mối quan hệ tình cảm với mình, để đến một lúc họ tự rút lui lúc nào cũng không hay. Bạn cố tạo ra một mớ lý do để minh oan cho cái mục đích to lớn của mình: "Giờ đây còn có quá nhiều thứ để lo nghĩ hơn là một mối tình" hay "Anh vẫn đang loay hoay trong những ngày khởi nghiệp, anh cần công việc hơn là cần em". Ừ thì k ra thế cũng đúng. Với thời đại bây gi, nếu một người thông minh, người ta sẽ chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền làm giàu nuôi bản thân mình hơn là ngồi đó ngẩn ngơ suy tư về một mối tình vớ vẩn nào đấy, khi mà cuộc sống hiện tại mọi thứ đã quá đỗi tiện nghi để đáp ứng nhu cầu vật chất và cả tinh thần cho mỗi cá nhân. Tự dưng đang một thân một mình khoẻ re không lo nghĩ lại đem vác cái của nợ về đêm đêm về nằm nhắn tin tám chuyện với nó, rồi lại bỏ cả thời gian quý báu của mình với bạn bè để đèo một con nhỏ bánh bèo hay một thằng củ chuối nào đi đến mấy chỗ quá ư là thân thuộc của mấy đứa có người yêu hay đến. Đến ngày lễ, khi mà bạn có thể xách balo đi du lịch khắp mọi nơi thì giờ đây lúc nào cũng có một cục nợ kè kè bên cạnh. Lại tốn thêm một khoản phí phát sinh. Khổ ghê!



Yêu nhau thời nay cũng kỳ lắm, chưa gặp nhau bao giờ chỉ quen nhau bằng mạng xă hội, một vài lần nói chuyện với nhau vài ba câu bằng dòng tin nhắn trên facebook, bâng quơ thấy hợp ý nhau một chút đă ngỏ lời yêu rồi đến với nhau? Ai may mắn sẽ kiếm được người yêu tốt thì phải duyên phải số với nhau tiến tới hôn nhân còn nếu gặp phải ba đứa ất ơ yêu nhau chỉ để qua đường thì có khi là vài năm, vài tháng thậm chí là vài ngày sau đó đă chia tay. Để mặc bạn lại với bao tiếc nuối, bao buồn tủi để rồi đôi lúc lại ngồi ngẩn ngơ mà mông luy suy nghĩ : Liệu số mình xui lắm hay sao mà lại gặp cái đứa ấy?

chuyện tình yêu

Rồi bạn sẽ tự đặt tiêu chuẩn cho người mà mình sau này sẽ đặt mối quan hệ tình cảm lâu dài với họ: Cao mét bảy, đi xe bóng bẩy, nhà mặt phố bố làm to, ngực sáu múi, con gái thì phải dạng như siêu mẫu Hàn Quốc thế mới ưng, vậy mới xứng đáng để bỏ công ra yêu. Luôn đặt tiêu chuẩn thật cao, nhưng đến việc hỏi thăm người mà mình thích bạn cũng không thèm hoặc không dám làm vì sợ "mất giá",  bạn luôn nghĩ đàn ông là phải để họ chủ động thế nên đến bây giờ bạn vẫn c̣òn ế chổng ế trơ. Luôn đặt ra bao kế hoạch cho bản thân: Nhất định sau mùa hè này, sau công việc này mình sẽ kiếm được người yêu! Nhưng để rồi hôm sau, mọi việc lại đâu vào đấy, bạn lại rơi vào ṿòng luẩn quẩn do chính mình tạo ra. Rồi dần dần bạn bắt đầu tin rằng, mình là người có số phận hẩm hiu nhất thế gian này: Sao lại có thể không người nào nhìn ra được vẻ đẹp của bản thân mình cơ chứ?

Thế rồi, thay vì để thời gian đi tập các bài tập gym, yoga cải thiện thể hình thể chất, cải thiện vẻ đẹp của mình để hi vọng vớt vát được anh giai đẹp nào đi lạc, bạn lại chìm đắm trong một mớ list phim ngôn tình dày đặc mà bạn vớ được ở trên một trang facebook nào đó và mải mê với các hoàng tử soái ca do bộ phim ấy tạo ra. Bạn muốn một nàng siêu mẫu chân dài loằng ngoằng, nhưng thay vì bạn chú tâm vào công việc của mình để có sự nghiệp ổn định, bạn lại giành thời gian quý giá của mình vào những việc không đâu vào đâu, để rồi đến lúc tìm không được người như ý lại vớ phải một cô cù bất cù bơ từ đu đâu tới. Để đến lúc về già, mỗi đêm nhìn người phụ nữ bên cạnh mình lại để tay lên trán mà thở dài mà tiếc nuối: “Ước gì hồi đó mình không bị hấp dẫn bởi ṿòng một của con mụ này chứ không là lấy được em kia là ngon lành cuộc đời rồi!”.

Vậy điều cuối cùng bạn muốn trả lời: Liệu bạn có muốn cô đơn một mình như thế này mãi không?

Nếu có, xin được chúc mừng bạn, bạn độc thân! Nhưng hãy độc thân một cách quyến rũ nhất, hãy làm việc không ngừng nghỉ để đạt được ước mơ của mình
Nhưng còn nếu bạn không muốn thì phải thay đổi và thay đổi ngay và luôn đi!
Nhưng câu hỏi tiếp tục đặt ra là: Thay đổi thế nào để có người yêu và là người yêu tốt?
Đối với đàn ông, hãy nên chú ý đến sự nghiệp của mình và tận tâm với nó, cố gắng sống với nó một cách quyết liệt nhất thì mới mong được sờ đến cái đế giày của cô người mẫu mà mình mơ ước. Bạn mê kinh doanh hả? Hãy tự lập một startup riêng cho mình. Làm kinh doanh từ những thứ nhỏ nhất rồi hãy tiến lên làm những cái lớn hơn. Không có kẻ nào mà họ có thể thành công khi cứ nằm ngủ mà mơ cả, chỉ có những kẻ dám thức khuya, dám dậy sớm, nỗ lực không mệt mỏi để thực hiện mơ ước. Cứ làm cật lực đi, rồi người phụ nữ đẹp sẽ chính là thành quả cho những người đàn ông thành đạt.

C̣òn đối với những người cô gái đang ở tuổi đôi mươi lần đầu hay vài lần đă yêu: Phụ nữ là phái đẹp thế nên việc làm đẹp cho bản thân mình thì đừng bao giờ nghĩ nó là chuyện đùa cả. Ngày nào cũng phải thật đẹp thật xinh thì mới có thể "đổi đời" được. Lọ Lem ngoài sự giúp đỡ của bà tiên ra thì điều quan trọng nhất là cô ấy phải thật xinh từ cái nết, cái thông minh bên trong đến vẻ đẹp rạng rỡ bên ngoài chứ dù có đồ đẹp đến mấy có xinh đến mấy mà không biết cách sống, cũng vô dụng. Nếu cuộc đời này là một vở diễn với hàng triệu diễn viên, tại sao bạn không là diễn viên chính đẹp nhất trong vở diễn của chính bạn? Tình yêu chân thành nhất , bạn nghĩ trên đời này không có ư? hãy tự tạo lấy tình yêu ấy , hãy tự nắm bắt lấy tình yêu ấy và hãy chắc chắn rằng mình sẽ tìm được.

Ngoài những khoản phía trên tôi vừa tâm sự, những lúc thời gian rảnh rỗi, thay vì ngồi xem những bộ phim dài tập trên mạng xã hội, thay vì ngồi đó than than thở, các cô gái hãy chăm sóc đến sức khỏe mình nhiều hơn không nên "yểu điệu thục nữ'' nhiều gió thổi cái đă ngã gục. Thời nay khác xưa nhiều lắm, nếu giỏi hơn một chút hãy học thêm vài khóa nấu ăn nữ công gia chánh, mà các cô đừng đi đâu xa, cứ học trên google ấy hay gần hơn nữa là học ở người sinh ra mình, không có người mẹ nào mà không cảm thấy yêu thích con mình học những điều từ mình dạy ra cả, để rồi sau có “đụng” trúng việc gì cũng có thể lo được, đảm nhận được.  

Ừ, còn một điều quên khuấy đi, xíu nữa là tôi quên nói đi mất. Ở ngoài kia, đàn ông tốt chúng tôi còn nhiều lắm, đừng yêu  một hai cuộc tình đổ vỡ mà đánh giá nguyên cả đám đàn ông chúng tôi tội nghiệp, cái đó là cái không nên vì không người nào giống người nào. Chúng ta c̣òn trẻ mà, cứ yêu vài lần rồi sẽ tự nhận ra người nào là người qua đường và người nào là người tính trăm năm của cuộc đời chúng ta. Nếu ta thực sự có tài, có duyên thì đừng lo gì́ chuyện tình yêu đích thực sẽ không tới cả.

Sớm thôi… sớm thôi… rồi ai cũng sẽ có một tình yêu.

Văn Tuấn 
Đọc tiếp »

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *