Mở mắt dậy, quay sang nhìn đồng hồ đã 6 giờ sáng, nó hớt hải nhảy vội xuống giường đánh răng rửa mặt, nhét tạm ổ bánh mì cùng chai nước trái cây rồi lao ra đường vì sợ đi làm muộn. Nó luôn là đứa thức khuya nhất phòng 308 này nhưng lại là đứa luôn dậy sớm nhất phòng. Đêm qua, nó còn cố thức thật khuya để làm xong bản báo cáo công việc cho ngày mai thì sáng nay dậy đã phải cắm đầu chạy để kịp đến trường dự tiết thuyết trình cho kịp giờ.
6 giờ sáng, không khí buổi sớm của Đà Nẵng thật dịu mát, mới ngày hôm qua thôi trời còn nóng như đổ lửa, cái nắng chói chang hắt cả xuống đường đủ để làm những con người lành tính nhất, hiền lành nhất cũng phải phát cáu vì nóng nực, nay cái nắng đã dịu bớt đi phần nào nhờ những cơn mưa rào không báo trước, cơn mưa này qua như "cơn mưa vàng" đầu mùa cho thành phố, nơi mà diện tích dành cho cây cối càng bị thu hẹp, trông đâu ra xa cũng chỉ toàn là những tòa nhà cao ốc sáng lóa này, nơi chỉ có khói bụi từ khí thải ô tô, xe máy và mùi người. Cơn mưa mang đi hết bao nỗi lo toan của không biết bao nhiêu con người ngoài kia, đem lại khởi đầu cho một ngày mới đầy hứng khởi. Xa xa, không khí còn lất phất những hạt mưa của đầu ngày trong ánh bình minh, nắng không đủ để làm nó phải khoác thêm lớp áo ngoài nhưng đủ để làm đôi mi của nó chốc chốc chớp mi liên hồi vì chăm chú ngắm nhìn. Nắng nhảy múa trên từng những thanh sắt, nắng chiếu lên từng chiếc "vảy rồng" trên chiếc cầu được xem là biểu tượng của thành phố Đà Nẵng - thành phố của những chiếc cầu. Đã không biết bao lần nó đi qua nơi đây mà hôm nay nó mới nhận ra rằng Đà Nẵng lại đẹp đến như vậy.
Còn nhớ, năm ngoái ngày này ở quê trời cũng mưa nhiều như thế vậy. Tháng 6 ướt giọt mưa ngâu, đến qua tiết trời tháng 7 bạt màu cơn mưa. Mưa rơi mưa rơi càng lúc càng nặng hạt như nước mắt của người con gái xa người yêu đã lâu, nay gặp lại bao nỗi niềm ùa về không cách nào có thể ngăn dònglệ tuôn rơi được. Trách ai thì trách cái anh Ngưu Lang, trách cái nàng Chức Nữ cũng vì chữ "tình" mà trễ nải, không chăm lo công việc của mình, để Ngọc Hoàng Thượng Đế bắt tội phải xa nhau, người đầu sông Ngân kẻ lại cuối dòng. May sao, Ngọc Hoàng thương tình cho họ một ơn huệ mỗi năm được gặp lại nhau một lần vào đêm rằm mùng 7 tháng 7 âm lịch hàng năm. Tương truyền, khi tiễn biệt nhau, Ngưu Lang và Chức Nữ khóc sướt mướt nhiều đến mức nước mắt họ rớt xuống trần gian mà hóa thành những cơn mưa và người dưới trần gian họ gọi đó là "mưa ngâu". Mà kể ra, hai người này cũng kỳ, cái tháng nào không khóc, khóc ở cái vụ lúa cho ra bông, sao không khóc vào dịp khác cho nông dân đỡ khổ lại khóc vào dịp này, làm lần nào đi ra đường người nó cũng ướt đẫm vì nước. Ừ phải rồi... cũng những ngày mưa như thế...