Template Tin Tức Mới Nhất

Em là một cô gái trẻ, đẹp, yếu đuối và rất bướng bỉnh. Em yêu người ấy mặc cho mọi người ai cũng can ngăn vì cho rằng người không hợp với em, em xứng đáng có người tốt đẹp hơn để yêu. Họ cứ thế lao vào nhau, chẳng phải những chàng trai càng tồi thì phụ nữ càng bị thu hút hay sao? Hay bản thân em còn nhỏ, em lầm tưởng cảm giác chinh phục hưng phấn với tình yêu thật sự? Họ lao vào nhau một cách vội vã, một cách ồn ào, em dành tất cả bản thân mình để yêu, em yêu như thể ngày mai không còn được yêu nữa. Người đón nhận tình yêu của em cũng cuồng nhiệt như vậy, người càng làm em bấn loạn, càng làm em say mê, càng làm em không thể dứt ra được. Nhưng tình yêu nếu quá vội vàng sẽ trở nên chóng tàn, nếu quá cuồng nhiệt mà không có khoảng lặng sẽ dễ chán nhau. Khi hết lửa yêu thương, khi em trong người không còn đủ hứng thú, đủ thú vị để chinh phục. Khi em đã dùng hết tất cả bản thân mình để yêu người thì người thấy em chẳng còn điều gì để khám phá, người thấy em trở nên bình thường rồi bắt đầu ngán em. Những cuộc cãi vã bắt đầu diễn ra khi em thấy người thường hay về khuya, mùi rượu cùng mùi nước hoa xen lẫn, khi em thấy người trên cổ áo có vết son môi.
  
nâng niu bản thân

Đọc tiếp »
Phụ nữ sau khi chia tay, họ thường chìm đắm trong đau khổ, tự dày vò bản thân mình với những câu hỏi “Liệu anh ấy có bao giờ yêu mình thật lòng?” “Mình không xứng đáng với anh ấy nữa”. Họ thường tự vấn bản thân mình bằng những câu hỏi như vậy, rồi tự làm đau mình, tự cô đơn, tự tủi thân. Phụ nữ khi chia tay, họ đau vì chuyện tình ấy tan vỡ là một nửa, một nửa còn lại họ cố khuếch đại nỗi đau ấy, tự dày vò chính mình. Đó là một thói quen của những người phụ nữ khi yêu. Nên họ phải mất một quãng thời gian để bản thân ngưng dằn vặt, ngưng đặt câu hỏi, để cân bằng cuộc sống, quên đi niềm đau, bắt đầu lại từ đầu.

anh và em

Đọc tiếp »
Em à! tình yêu trên đời không thể gượng ép được. Trong tất cả các mối quan hệ thì tình yêu là mối quan hệ mong manh nhất nhưng lại cần những sự để tâm nhất.

Em đừng chấp nhận lời yêu anh nếu bản thân em còn vương vấn người cũ. Anh không muốn khi bên anh mà tâm trí em cứ thuộc về một nơi nào đó mà anh không thể nhìn thấy được. Anh không muốn khi kề bên nhau mà em lại cứ day dứt, đau đáu về hình bóng của một ai đó, một người mà em chẳng thể quên được. Nếu em vẫn không thể buông bỏ người thì đừng đến bên anh, anh không muốn khi anh nhìn em một cách âu yếm, nhìn anh với tất cả những yêu thương thì đáp lại anh chỉ là ánh mắt dửng dưng, vô hồn không chút cảm xúc. Ánh mắt là thứ không thể nói dối được, khi em yêu ai đó, ánh mắt em sẽ lấp lánh khi bên người ấy, đó là ánh mắt của hạnh phúc. Ánh mắt em sẽ sáng lên khi nhìn thấy người em yêu, vì em đã chờ đợi một thời gian và em không thể kiềm được nỗi nhớ về họ. Vì vậy đừng nhận lời yêu anh một cách nhanh chóng, anh thật sự không muốn khi nhìn thấy ánh mắt không cảm xúc của em, anh sẽ đau lòng khi nhìn vào đấy chẳng vị trí nào là dành cho anh.

đừng bên anh khi em chưa quên được anh ấy

Đọc tiếp »
Một quy chuẩn để sở hữu một bài viết chuẩn SEO được công ty hay nhà tuyển dụng đánh giá cao sẽ không làm bạn phải đau đầu sau khi đọc xong bài viết này. Thật chất để có một bài viết đáp ứng được yêu cầu lại rất đơn giản, nhưng chính vì sự đơn giản đó nên mọi người bị ảnh hưởng thói quen làm việc rập khuôn, tương tự nhau mà ít khi suy nghĩ những thứ độc lạ. Hãy tạo ra những thứ để nhấn mạnh sự đột phá trong nội dung bài viết của chính bạn, đồng thời chất lượng phải luôn được đi kèm.

bài viết chuẩn seo

Một bài viết chuẩn SEO chất lượng là như thế nào?
Đọc tiếp »
Hôn nhân là sợi dây ràng buộc vô hình giữa hai người, một con đường không phải lúc nào cũng trải đầy hoa. Sau những ngày tháng nếm trải vị đắng ngọt từ tình yêu, từ người bạn đời,… hôn nhân sẽ dạy cho bạn những bài học đắt giá cần thiết cho chính cuộc sống của bạn.
bài học từ hôn nhân

1. Sự níu kéo không giải quyết được vấn đề

Đọc tiếp »
Đã từng ở những năm tháng tươi đẹp nhất, dành cho nhau những gì chân thành nhất, trao cho người tất cả mọi điều mình có, mình của lúc đó yêu người đến long trời lở đất, cuối cùng thì sao?

   Người mà anh chọn bên cạnh suốt đời lại là một cô gái khác, người anh đeo trên tay chiếc nhẫn mà anh dùng hết sự chân thành, tình yêu của một người đàn ông muốn xây tổ ấm lại là một cô gái khác.

Người bên mình năm 17 tuổi ấy, người cùng mình trải qua hết những cung bậc của cảm xúc, những bồng bột của tuổi mới lớn, những rung động đầu đời, chứng kiến nhau trưởng thành, cùng nhau vượt qua những sóng to gió lớn, có hợp tan, có đổ vỡ, có níu kéo, có hàn gắn, có tha thứ lại chẳng thể là người cùng mình đi đến cuối con đường.

Họ hỏi em có tiếc không, tiếc những tháng ngày tươi trẻ ấy dành hết cho người, tiếc những niềm tin, những tình cảm quý giá của người con gái trao hết vào tay người để rồi người lại cùng một ai khác vun đắp hạnh phúc? Em có tiếc chứ nhưng là tiếc những gì còn dang dở cho nhau, tiếc rằng mình chẳng thể vẽ trong đời nhau một phần trọn vẹn, tiếc những tình cảm đã từng có bên nhau bây giờ đã trở thành hoài niệm, người mà mình lúc trước yêu đến điên dại bây giờ chẳng còn có cớ để được yêu nữa. Em không tiếc thanh xuân đẹp nhất của chính mình trao cho người, em không tiếc những giây phút bên nhau khi ấy, khoảnh khắc em đặt tay mình vào tay người là khoảnh khắc em quyết định em sẽ yêu hết lòng hết dạ.

Chúng ta cùng nhau bước qua hết năm tháng tuổi trẻ ngây dại ấy, hết mình yêu thương nhưng chúng ta khi ấy chẳng đủ trưởng thành, đủ chín chắn để có thể gìn giữ và nâng niu mối quan hệ này. Chúng ta khi ấy bị chính lòng tự tôn của bản thân làm mù quáng, trở nên ích kỷ, chúng ta khi ấy yêu chính mình hơn yêu người nên đã đẩy tình cảm cứ ngỡ là mãi mãi rơi vào ngõ cụt.
   
đúng người sai thời điểm

Đọc tiếp »
Rồi ngày này cuối cũng cũng tới, cái ngày mà mình bỏ hết những yêu thương ở lại sau lưng, cái ngày một nhất quyết vì những kiên định của bản thân, cái ngày mà bọn mình đã chẳng thể vượt qua được những hố sâu trong tâm hồn, ngày mà bọn mình để mặc cho những cảm xúc tự tôn lên ngôi thiêu rụi tình yêu, ngày mà chúng ta chẳng còn có đủ nhiệt tình, tình yêu chẳng còn đủ lớn mà chọn cách ở lại bên nhau.

Cuối cùng ngày mà bao đêm trong mơ em thầm suy diễn, từng tự vấn bản thân biết bao nhiêu, em đặt ra bao nhiêu viễn cảnh, bao nhiêu tưởng tượng về ngày ấy, cuối cùng chúng ta đã bỏ lại tình yêu mình mà bước đi không chút vương vấn gì. Em tự hỏi rằng, ngày mình chia tay sẽ như thế nào? Nó là một ngày mưa gió bão bùng, một ngày mà chẳng thấy ánh nắng mặt trời, tất cả chỉ bao phủ bằng nền mưa trắng xóa, ngày giá lạnh bủa vây chúng ta cả về thể xác lẫn tinh thần hay chúng ta sẽ chia tay vào một ngày trời đầy nắng, một ngày trong xanh, cả thể giới đều yêu đời, yêu cuộc sống chỉ có bọn mình lẻ loi mà chọn cách ngừng yêu nhau? Em đã lường trước những trường hợp như vậy?
    
Em tự hỏi nếu ngày ấy đến em sẽ như thế nào? Em sẽ khóc, sẽ buồn, sẽ đau, sẽ quỵ lụy mà níu kéo anh? Hay em sẽ mỉm cười buông đôi tay anh ra và chúc anh hạnh phúc? Đúng thật, thực tế bao giờ cũng khác xa tưởng tượng. Ngày chúng ta rời xa nhau, vào một ngày bình thường, chẳng mưa to gió lớn, mọi người vẫn tiếp tục lao mình vào cuộc sống, và guồng quay công việc, vẫn đau đáu cơm áo gạo tiền, bọn mình lại chọn cách xa nhau thật im lặng, thật êm ả.
  
phai nhạt trong nhau

Em cứ tưởng rằng mình sẽ đau, sẽ khóc suốt những ngày tháng ấy, nhưng ngày anh ra đi, em chỉ im lặng, trong lòng em trống rỗng, mắt ráo hoảnh, khô rốc. Em cứ đứng như vậy nhìn anh quay lưng bước đi mà không thể cất lên một tiếng nói, nụ cười sau cùng anh dành cho em nó trở nên méo mó đáng thương. Em chẳng hiểu vì sao mắt mình khô rốc như vậy, em chẳng rơi một giọt nước mắt nào cả. Thật sự, chúng ta có thể đến bên nhau long trời lở đất, yêu nhau mãnh liệt, cuồng nhiệt, nhưng chia tay lại trong im lặng. Cả hai bọn mình đứng nhìn nhau mãi, nhìn nhau trở nên nhợt nhạt trong mắt đối phương. Em thấy mình trong mắt anh cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất chẳng thấy đâu, để lại trong đôi mắt ấy sự trống trải không thể lấp đầy. Có thể thật sự bọn mình đã quá mệt mỏi khi trải qua những tháng ngày dày vò trước đó, những giận hờn, ghen tuông, những lần cãi vã đến thấu trời, những lần làm tổn thương nhau, tất cả nó tích tụ quá nhiều đến khi bọn mình nói chia tay thì chẳng còn cảm xúc gì nữa. Anh biết không, có lẽ thật sự chia tay là quyết định đúng đắn cho cả hai, em thật sự muốn giải thoát cho anh, em không muốn mình phải dùng những kỷ niệm lúc trước, những tình cảm thiêng liêng ấy trở nên hèn mọn khi níu kéo anh.
Đọc tiếp »
Không chỉ riêng phụ nữ, rụng tóc cũng là nỗi ám ảnh của đàn ông. Nhiều người cứ loay hoay mai không biết vì sao mình bị rụng tóc. Muốn chữa được bệnh rụng tóc, bạn cần biết được vì sao tóc lại rụng, để có cách giải quyết chúng triệt để. Rụng tóc có nhiều nguyên nhân gây ra, tìm được nguyên nhân chính thì mới có thể cải thiện và khắc phục được. Dưới đây là những nguyên nhân chính khiến tóc bạn bị rụng nhiều. Bạn có thể tham khảo những nguyên nhân dưới đây để biết rằng lý do, từ đó giúp mái tóc trở lại như xưa.

MẤT CÂN BẰNG NỘI TIẾT TỐ

Mất cân bằng nội tiết tố chính là một nguyên nhân gây ra rụng tóc cho bạn Lão hoá cơ thể khiến nội tiết tố estrogen và testosteron - sợi chỉ đỏ xuyên suốt cơ thể, ảnh hưởng và quyết định rất nhiều tới sự phát triển của tóc - cũng theo đó mà suy giảm. Vì mất cân bằng nội tiết tố nên tóc của bạn sẽ dẫn đến tình trạng bị xơ rối, chẻ ngọn, gãy rụng rồi chuyển sang màu bạc.

Để có thể khắc phục được tình trạng này, bạn cần đảm bảo chế độ dinh dưỡng, bổ sung đầy đủ các vitamin, khoáng chất để cân bằng nội tiết tố trong cơ thể. Cần giữ tinh thần thoải mái, tránh căng thẳng đồng thời hạn chế những tác động xấu từ môi trường bên ngoài. Khi bạn có thể cân bằng lại được chế độ ăn, ngủ khoa học của mình thì tình trạng này sẽ cải thện.

nguyên nhân gây rụng tóc

ĂN UỐNG MẤT CÂN BẰNG, THIẾU HỤT VITAMIN B5, BIOTIN

Đọc tiếp »
"Những ngày rong ruỗi trên đất lạ, tôi một lần dừng chân lại hỏi con đường, lối nào sẽ dẫn đến người ?
Đường im lặng đi lên đồi mải miết, người ngốc ơi, chỉ cần dừng chân lại, sẽ thấy người..."
                                                                                                             Nguyễn Ngọc Tư

Tôi gặp anh vào một chiều nắng tắt, nhưng dường như cả thế giới tắt nắng lại để khuôn mặt anh ngời lên nụ cười. Anh đến lúc mà trái tim tôi đang khô cằn nhất chợt có cơn mưa hồi sinh lại tất cả. 

Anh và tôi cùng ở trong một group về cộng đồng những ngưi đam mê du lch và phượt, cả hai cũng ở trong team khá lâu, group có khá nhiều hoạt đng để gắn kết các thành viên lại với nhau nhưng để khiến hai chúng tôi đến được với nhau thì chắc chắn không phải do bất cứ một sự giúp đỡ hay bất cứ một sự tác động nào của group cả. Mới đu, tôi đến với nhóm này với mong muốn quên đi mối tình vừa qua, mong muốn tới một nơi nào tht xa để quên hết đi chuyện cũ, quên hết đi con người yếu đui đau kh trưc kia để không còn ai có thể làm bản thân đau thêm một lần nào nữa. Sau chuyến đi Mù Cang Chải tôi mới biết đưc anh là ngưi như thế nào, ra dáng một người lănh đạo giỏi? Cũng không phải, anh đọc bản đồ vẫn còn kém hơn tôi thậm chí nếu không có Google Maps anh đă ở trong rừng còn nhiều hơn số lần anh qua những con dốc ở nơi này. Mt anh chàng phượt thủ bụi bặm? Cũng càng không. Anh gầy guộc, đen đúa, chốc chốc lại cầm điếu thuốc đặt lên môi châm lửa mà đt nhưng hễ ai gặp anh đen này là anh có thể bắt chuyện và làm quen như mt người bạn lâu ngày từ phương xa về lâu ngày không gặp mặt, sự hoà đồng của anh khiến cho người khác cũng phải ghen tị với khả năng của mình. Không phải anh giỏi cũng không phải anh có tài năng bẩm sinh, anh bảo: Người ta nói: mình cứ trả lời, họ có ăn thịt mình đâu mà sợ không nói? Nhỉ?



Cũng giống như bao người khác, anh cũng đi làm để trang trải cuộc sống cũng đ nuôi đam mê của mình. Anh làm mọi thứ để kiếm sống, bất cứ điều gì kiếm ra được tiền, anh đều thử làm miễn là không vi phạm pháp luật, vì như anh nói : "Nếu có lỡ một ngày nào đó công vic mà mình gặp rồi giờ gặp nữa mình sẽ không còn lo lắng vì nó như cái lúc mà em sợ bản thân mình không làm được việc ấy".

Ngoài công việc ra thì điều mà làm anh say mê nhất đó chính là "phượt", không ít thành phần lãng tử trong xã hội Việt Nam cũng bắt đầu với các cuộc thử sức nay đây mai đó, chinh phục quãng đường dài cả ngàn ki - lô - mét bằng thời gian ngắn nhất hay ba lô trên lưng lang bạt núi rừng bạt ngàn Tây Bắc mà họ gọi chung cho đam mê đó chỉ một chữ lóng duy nhất: “phượt”. Ừ là "phưt" đấy mà mấy ai có hiểu nổi từ đó là thế nào không?  Tôi cũng thử hỏi anh vì sao anh lại mê phượt đến thế, trong đu tôi đã nghĩ lên hàng tá những suy nghĩ rằng: "Rồi anh ta cũng sẽ như bao người khác thôi. Cũng lại là những tên rỗi nghề chạy xe khắp nơi để trốn việc mà khoác lên trên mình cái mác "Phượt thủ"! Nhưng trái lại, anh nhìn tôi rồi mỉm cười đáp: "Phưt á? Anh chưa đi đ xa và chưa đ điều kiện để ngắm hết tất cả thế giới nên anh chưa bao giờ dám nhận mình là phượt thủ cả, nhưng điều mà làm anh cảm thấy thích thú nhất đó chính là cùng chiếc xe của mình chinh phục những cung đường dốc nguy hiểm, sớm mai tỉnh dậy ở một nơi không có trên bn đồ, tự mình sống như một người lữ hành, nay đây mai đó, giúp đỡ mọi người những nơi mình đi qua. Sng đúng như mt con người".

sống đi và yêu

 lần anh đă đánh nhau với một đám phượt thủ khác vì tự ý sửa cột mốc chỉ để check- in sống ảo, hay dám đứng trước cả trăm người lên tiếng vì đống rác của những "dấu vết văn minh" của những con người tự nhận mình là "phượt thủ" kia. Đợt ấy, anh nằm viện cả tháng ròng, tôi trách anh lắm, tôi hỏi anh có hối hận vì những gì đã làm không. Anh không nói gì, chỉ kéo tôi lại và cốc đầu tôi một cú đau điếng: "Nếu anh hối hận vì những gì anh đã làm thì anh đã không còn là anh từ lâu rồi". Tôi nửa khóc nửa cười, vừa muốn trách lại vừa thương anh, chưa bao giờ tôi gặp người nào lại thng tính như anh đến vậy.


Đọc tiếp »
Chúng ta kết thúc một chuyện tình 2 năm, quãng thời gian không quá dài để đi cùng nhau, nhưng nó đủ để em và anh hiểu rằng mình có thật sự thuộc về nhau hay không? Nó đủ để anh và em biết rằng mình thật sự yêu nhau nhưng tình yêu của mình không đủ để vượt qua những sóng to gió lớn ngoài kia. Để em hiểu rằng khoảng thời gian 2 năm, em đã yêu hết mình, em đã đau hết mình, em đã chân thành mà trao gửi trái tim của mình cho anh không giữ lại gì, để em biết rằng mình không hề nuối tiếc vì em đã làm tất cả để bảo vệ tình yêu của chúng mình. Rốt cục chúng mình cũng xa nhau, xa nhau đó là việc chẳng ai mong muốn, em biết điều đó.



Hôm nay em ngồi lục lại những gì đã thuộc về quá khứ của anh và em, những kỷ vật mà khi bên nhau đã có với nhau. Khi chia tay em không hề vứt bỏ những gì đã từng được chúng ta nâng niu, vì em có thói quen giữ lại hết tất thảy   những gì đã xuất hiện trong cuộc đời mình, những gì có kỷ niệm em đều giữ gìn, vì em trân trọng những thuộc về quá khứ dù đau đớn hay vui buồn, em đều muốn giữ lại hết tất cả. Như kỷ vật của chúng mình cũng vậy, ngày chia tay nhau em có thể đau đớn như thế dằn vặt như thế, ngày quên anh em có thể dày vò bản thân trong tuyệt vọng như thế nhưng em không hề có ý định vứt hết những thứ thuộc về mối quan hệ này, như cái cách để có thể quên anh triệt để. Vì nếu như vậy, em cho rằng khác gì những điều chúng ta trao cho nhau trong khoảng thời gian 2 năm là giả dối, khác gì tình cảm chân thành mình dành cho nhau, tình yêu mãnh liệt có thể chiến thắng tất cả khi ấy chỉ là giả tạo, là phù phiếm.
  
kỷ vật tình yêu


Nhưng đúng thật nếu chia tay những kỷ vật sẽ làm ta không thể nào quên được, cứ mãi chìm đắm trong ấy. Nên em đã gom hết tất cả vào chiếc hộp để vào một nơi kín đáo, rồi tự mình chữa lành vết thương. Vì chẳng ai có thể giúp mình vực dậy ngoại trừ chính bản thân mình, chỉ em riêng em mới có thể kéo em ra khỏi những đắm chìm ấy. Những kỷ vật ấy, em cất rất kỹ, mà bản thân chẳng có cách nào mở ra, hay không dám mở ra khi em thật sự chưa quên được anh. Vì em sợ mình sẽ khóc khi nhìn thấy món quà đầu tiên anh tặng em ngày kỷ niệm mình quen nhau, em sợ mình sẽ lại nhớ khi đọc lại lá thư tình anh viết khi anh đi xa và nhớ em da diết. Em sợ mình lại trổi dậy cảm xúc với anh khi nhìn thấy tấm hình bọn mình tựa vai vào nhau trên bãi biển buổi hoàng hôn.

Đọc tiếp »
 Cô luôn tự hỏi rằng tại sao cuộc đời lại bất công với cô như vậy, trong khi những người phụ nữ khác có được một hạnh phúc trọn vẹn còn cô thì không? Tại sao lại gieo trong cô một tình yêu tội lỗi như vậy? Tại sao trên đời biết bao nhiêu người đàn ông, cô lại yêu anh một tình yêu câm nín đầy dằn xé? Tại sao cô lại không thể thoát ra được mà cứ đắm chìm trong ấy? Tại sao cô không thể chọn cho mình được một tình yêu đường đường chính chính mà cứ lao vào anh?    

Cô tự vấn mình, rồi tự than trách mình. Có thể mình dại khờ, có thể mình mù quáng, có thể mình điên rồ nhưng biết làm sao được, trái tim cô chỉ hướng về một mình anh - người đàn ông đã có vợ và mái ấm của riêng mình. Biết làm sao được, khi nhiều lần cô ép bản thân mình quên anh, tìm kiếm cho mình một người nào khác phù hợp hơn nhưng cô không thể, trái tim cô không cho phép điều ấy. Lý trí của cô có mạnh đến mấy cũng không thoát khỏi rung động của trái tim. Dù cô có ép bản thân như thế nào cũng không thể cưỡng lại những thứ cảm xúc mãnh liệt đến từ tình yêu tội lỗi này.

mối quan hệ sai lầm

Anh là người đàn ông thành đạt đã có vợ, người được mọi người ngưỡng mộ về cả ngoại hình lẫn công việc của anh. Anh từng tìm đến cô những phút yếu lòng, mỗi lúc anh cảm thấy cô đơn. Anh đem lời yêu gieo rắc vào trái tim nhỏ bé của cô những hi vọng về một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, một tương lai tươi đẹp phía trước có anh và cô trong ngôi nhà hạnh phúc của mình. Nhưng rồi anh cứ thế đến về đi chớp nhoáng như cách anh xuất hiện, sau những lần bên cô lúc cô đơn, rồi anh lại trở về với tổ ấm nhỏ của mình, anh lại về làm trách nhiệm của một người chồng, một người cha.


  
Cô chạnh lòng trong những đêm tủi thân một mình, cô cảm thấy sao mình phải chịu đựng những thiệt thòi, những dè bỉu của mọi người xung quanh về một mối quan hệ chẳng biết đến đâu mà cô vẫn đâm đầu vào? Cô là một cô gái xinh đẹp, có nhan sắc và công việc cũng ổn định, cô yêu kiều, dịu dàng bao nhiêu người đàn ông chấp nhận theo đuổi cô, hết lòng hy sinh vì cô, bao nhiêu người nguyện quỳ dưới chân cô mà cô chẳng một lần để tâm tới. Cô có thua kém gì những người con khác trên đời, tại sao lại gồng gánh một tình yêu quá sức như vậy? Tại sao chỉ ban cho cô những phút giây phút hạnh phúc ngắn ngủi rồi vội tạt một gáo nước buốt lạnh vào mặt cô? Tại sao chỉ cho cô sống với tình yêu những lần vụng trộm khi người ta muốn tìm đến thì đến, muốn đi thì đi? Anh đã có con, có gia đình êm ấm của mình, tại sao lại cứ tìm đến cô?   

Đọc tiếp »
Hiếm khi có những ngày rảnh rỗi như vậy, công việc cứ cuốn tôi trôi mãi. Với những mối quan hệ xã giao đồng nghiệp bên ngoài, với những giờ đi làm căng thẳng ở công ty, hay đơn giản khi tan ca vẫn phải đối mặt với 2-3 tiếng kẹt xe nơi thành phố đầy khói bụi này. Từ bao giờ tôi trở nên sống vội vàng, sống một cái nhanh gấp, sống mà không hề để ý cũng chẳng còn thời gian và tâm trí để quan tâm chuyện xung quanh, những gì đang xảy ra với cuộc sống bên ngoài.

Hôm nay, một ngày chủ nhật, tôi tự thưởng cho mình một ngày nghỉ xả hơi sau những bộn bề của cuộc sống, tôi tự cho phép mình được thoải mái một chút sau những bôn ba bên ngoài, tôi cần có những phút lặng để cho bản thân mình có không gian riêng. Hôm nay, tôi không phải dậy sớm, không phải tất bật quần áo, là lược để đến công ty, không cần phải vật lộn với khói bụi và xe cộ bên ngoài, tôi ngủ một giấc thật ngon, thật đã. Thức dậy, đi ăn sáng trong bộ quần áo hàng ngày thật thoải mái, tôi đi chợ chọn mua cho mình những món ăn mình thích để tự trổ tài. Cả tuần phải ăn cơm hộp công ty làm tôi ám ảnh lắm rồi, nên tôi cần phải lấy lại khẩu vị, tôi cần phải đối tốt với bản thân mình một chút.



Thời gian rảnh rỗi tôi thường dọn dẹp nhà cửa, đối với một người bận rộn thì việc dọn dẹp nhà là một thú vui có thể nói là tao nhã. Tôi dọn lại căn nhà nhỏ của mình, từng ngăn tủ, từng chiếc hộp, bỗng bất ngờ tôi thấy một chiếc hộp màu đỏ. Tôi đến giờ cũng chẳng nhớ trong đó chứa những gì, mở chiếc hộp ra, tôi bất ngờ vì trong ấy chứa những cuốn lưu bút thời cấp 3, đại học và vài món quà nho nhỏ kỷ niệm mà chúng bạn dành tặng cho nhau để nhớ về nhau. Tôi cầm cuốn lưu bút lên, đã bao lâu rồi tôi chưa thấy nó, bao lâu rồi tôi chưa thật sự một lần đọc nó cẩn thẩn. Cuốn lưu bút đã cũ, giấy bên trong cũng chẳng còn mới nữa. Tôi lật từng trang từng trang, từng gương mặt của các đứa bạn hiện lên. Vì lúc ấy xin ảnh thẻ của bọn nó để dán vào, rồi đưa bọn nó viết cho mình vài dòng vậy mà có đứa còn vẽ, có đứa thì làm thơ, có đứa kể cả mấy trang vẫn chưa hết chuyện. Những chuyện như vậy cứ như một cuốn băng tua ngược lại thật chậm rãi trong tâm trí của tôi. 

kỷ niệm thanh xuân

Tôi nhắm mắt hồi tưởng lại quãng thời gian tươi đẹp ấy, quá khứ hiện về làm tôi nhớ đến những kỷ niệm, những buồn vui khi ấy. Lại khao khát được gặp lại những người bạn ấy biết bao. Để cùng nhau ôn về những hoài niệm xưa, những câu nói kinh điển, những giận hờn vu vơ, những đùa vui lầy lội. Tôi thật sự muốn quay về những ngày tháng ấy, muốn gặp lại chúng bạn, những đứa lúc trước đã từng cùng khóc cùng cười với mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, mỗi đứa rẽ một hướng khác nhau mà chẳng tìm đâu điểm chung nữa, đứa thì bôn ba nơi xứ người, đứa trở về quê cùng gia đình để gây dựng sự nghiệp, đứa thì ở lại thành phố tiếp tục cuộc sống mưu sinh, trong đó có tôi.
Đọc tiếp »
Là dân không chuyên về website nhưng lại rất thích mày mò về công nghệ. Thiết kế banner, tạo logo cho công ty, chỉnh sửa hình ảnh cho thật xịn là một nhu cầu ngày càng cần thiết cho những người làm trong lĩnh vực tổ chức sự kiện, kinh doanh. Mặc dù cần thiết như vậy nhưng không phải ai cũng biết sử dụng các phần mềm chỉnh sửa hình ảnh thêm phần chuyên nghiệp hơn.
Bài viết dưới đây sẽ giúp bạn bỏ túi những website thiết kế online đơn giản và chất lừ mà ít người biết đến.

1. Squarespace

Squarespace

Đọc tiếp »
Thưng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đi ngưi con gái, ông đă để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của ngưi đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên ngưi đàn ông đă đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên ngưi đă khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.”
                                                                                                                                                                                                                       Trích: Anh có thích nước Mỹ không? -Tân Di Ổ

Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là khoảnh khắc hai người nói chia tay mà chính là khoảng thời gian sau đó. Nó chính là cảm giác dày vò tâm trí ta mỗi đêm, chua xót, cay đắng đến mức như điên dại... Mà, có ai thấu nỗi đau của ta được đâu, nỗi buồn của ta ngoài chính bản thân, không ai có thể tường tận được, có thể hiểu hết được. Một ngày với biết bao muộn phiền bên ngoài, đêm trở về nhà chợt thoáng nghe bản nhạc ngày xưa hai đứa cùng từng thích nghe, từng hát cho nhau nghe mỗi đêm, bất giác không biết tự lúc nào nước mắt chực ứa ra mà rơi xuống. Bao nhiêu cảm xúc dồn nén giờ đây chẳng c̣òn nghia lý gì nữa. Thực sự rất nhớ người đó, nhớ người yêu cũ...

Nhưng biết sao bây giờ, khi mà giờ đây người ta đă đi rất xa rồi, trong tâm trí họ lúc này có nhiều thứ còn quan trọng hơn là nhớ về một tình yêu đã chết từ lâu. Họ cũng không còn nhmình là ai, là ngưi đã từng xem mình là một người quan trọng đến như thế nào trong trái tim. Nhưng giờ trách ai bây giờ đây? Có trách thì chỉ trách mình đă yêu quá sâu đậm một người... một người đă từng là cả thế giới trong ta, trách một điều rằng họ đã quá vô tâm, vô tâm đến mức mù quáng không thể nhận ra bản thân ta đã yêu họ quá nhiều...
Thật... chua xót quá...

Đêm, khi mà người ta đã ngủ yên bên người thương của họ thì lại có những con người lại thức, họ thức không phải vì họ muốn thế, mà giờ việc thức khuya đã như là thói quen in hằn vào trong tiềm thức. Ừ, thức khuya mới thấy đêm dài, nhưng như vậy mới thấy được sự tĩnh lặng đến đáng sợ của nó, sự im lặng còn nguy hiểm gấp nhiều lần sự náo nhiệt hằng ngày, nó đủ để làm một người có trái tim sắt đá nhất cũng phải tan chảy mà khóc thầm.

Sớm hôm tỉnh dậy đi làm, nhìn vào gương soi giật giật không còn nhận ra đó có còn là bản thân mình không nữa. Đầu tóc em dài em cũng không buồn cắt, mắt em thâm em cũng kệ những vết hằn trên mặt. Vậy đấy, có ai bảo yêu là vui sướng, tuyệt vời bao giờ đâu, vì khi yêu người ta đã chấp nhận cho người ta cái quyền được làm tổn thương mình, cho người ta được quyền vô tâm trước những gì họ làm với ta. 


Hạnh phúc - hai tiếng giản đơn nhưng có mấy ai thấu hết được ý nghĩa của nó. Ngưi đàn ông nói rằng họ hạnh phúc khi họ viên mãn được sự nghiệp như ý. Đứa bé nói rằng nó hạnh phúc khi được cha mẹ chúng yêu thương, được làm những gì mà nó cảm thấy vui nhất. Người phụ nữ nói rằng họ hạnh phúc khi tìm đưc ngưi thương mà họ tìm kiếm bấy lâu. Còn đối với ta, hạnh phúc là khi ta được làm nhữnggì mà mình cho là thích là quý, được ở bên ngưi mà ta yêu thương. Nhưng gi đây, cái "hạnh phúc" nhỏ nhoi duy nhất còn sót lại nó cũng đã tan biến mất rồi...


sau chia tay



Hôm qua, bạn thân ta mới khoe rằng đă có người yêu mới, ta vừa mừng lại vừa lo cho nó. Mừng vì từ nay nó sẽ không còn cô độc nữa, nhưng lại lo nhiều hơn. Liệu rằng, nó sẽ tìm đưc ngưi phù hợp với nó hay không, hay chỉ tiếp tục là một ngưi qua đường nữa? Càng lúc, ta muốn tiến tới một tình yêu mới ta lại càng thận trọng. Ta không hiểu sao bản thân mình lại như vậy nữa. Bao nhiêu câu hỏi đt ra nhưng vẫn không có câu trả lời đáp lại cho những mâu thuẫn của riêng mình. Chắc có lẽ ta vẫn chưa đủ tốt đ người có thể đến bên ta. Dẫu biết rằng khi yêu nhau, không hợp nhau nữa, chia tay để giải thoát nhau là chuyện thường tình nhưng chính khoảnh khắc ta biết rằng ta đã đánh mt đi người chính là khoảnh khắc mà dưng như cả một phần thế giới trong thâm tâm sẽ mất đi t đây. Đ khi đến với một mối tình mới, ta mới thấy nó quý giá và trân trọng như thế nào, vì... ta đã từng nếm trải nỗi đau khi mt ngưi nó đau đến nhường nào.
Đọc tiếp »
Thật ra sau những cuộc chia tay, ai trong cả hai cũng đều còn tình cảm với đối phương, cũng đều yêu người còn lại nhưng có lẽ tình yêu ấy đã bị bào mòn, đã làm cho lu mờ, nó không thể thắng nổi lòng tự tôn, niềm kiêu hãnh sống dậy trong lòng mình; sự tự ái, ích kỷ lớn hơn khiến ta không thể buông lời níu kéo đối phương, khiến ta cắn chặt răng để không thể thốt ra một tiếng nào để đối phương không đắt ý rằng mình bi lụy, mình vẫn còn thương người đó. Ta để mặc cho cảm xúc ấy chi phối mình, nó lan tỏa khắp tâm trí ta khiến ta thuận theo việc rời xa nhau mặc dù trong lòng thật sự muốn níu giữ, mặc dù trong lòng thật sự còn yêu rất nhiều. Đôi lúc chia tay không có nghĩa là hết yêu, chỉ là trong một phút giây bốc đồng nào đó, ta để cho cái tự tôn của mình chiến thắng tình yêu ấy, ta không hề nhường bước vì ta sợ rằng mình bị thua thiệt trong mối quan hệ này.

 Ta cảm thấy rằng tại sao mình phải nhún nhường trong khi họ không phải là người làm điều đó, mọi thứ nó cứ dồn nén rồi lên đến đỉnh điểm, ta không còn có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, không thể điều khiển được lời nói của mình, rồi tuôn ra những lời xúc phạm làm đau lòng nhau, rồi tức giận rồi chia tay mặc dù chuyện đó chẳng lớn lao gì, mặc dù nó chẳng đủ sức mà kéo ngã một chuyện tình nhưng chính lòng kiêu hãnh trong mỗi người tiếp thêm lửa để dẫn mối quan hệ ấy đến bờ vực của đổ vỡ. Còn yêu nhau nhưng trong một giây phút nào đó ta ham yêu bản thân mình hơn ai hết, ham bảo hệ, cố chấp với chính cái tôi của mình, rồi khuếch đại nó, rồi phóng to nó trở thành một lỗi lầm không sao sửa chữa được.  

giữ gìn tình yêu của bạn
Đọc tiếp »
Cô cũng như bao người con gái khác luôn mơ mộng, tưởng tượng về một tình yêu đầu đời tươi đẹp của mình. Cô đang ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái, độ tuổi mười tám. Cái tuổi mà những cô gái đang bắt đầu trưởng thành về mặt ngoại hình thì đã có bước chuyển biến rõ rệt, vừa độ tuổi trẻ đẹp, vừa tràn đầy nhựa sống. Tuổi mười tám với trái tim yêu thương chưa vướng bận những xấu xí, chưa bị cuộc đời làm cho méo mó, chai sạn. Trái tim với những mơ mộng, những rung động, đập liên hồn và đong đầy tình cảm chỉ chờ để trao gửi cho người.

Tuổi mười tám, cô gặp anh, cô bắt đầu tình yêu đầu đời của mình rất trong sáng, rất hồn nhiên và tràn ngập tình cảm chân thành. Cô say đắm với hạnh phúc của mình, cô cảm thấy cả thế giới mình được lấp đầy bởi anh, cô mãn nguyện với tình yêu hiện tại của mình, một tình yêu mang đến cho cô những xúc cảm mà trước giờ chưa từng có được. Một tình yêu khiến trái tim cô thổn thức, khiến cô có thêm sức mạnh mà sống mà học mà làm việc. Anh xuất hiện như một bạch mã hoàng tử trong mơ cô tìm kiếm, anh như mẫu người lý tưởng của cô. Anh hiền lành, nụ cười ấm áp, dịu dàng chăm sóc cô, ân cần chỉ bảo cô đủ điều, vỗ về dỗ dành khi cô giận, hay cười xòa xin lỗi khi cô làm trận làm thượng. Khi anh cười, cô cảm giác mọi bực bội trong người tan biến hết. Cô không biết với những người khác thì khái niệm hoàn hảo là gì nhưng với cô, anh chính là sự hoàn hảo mà cô tìm kiếm. 

tự đứng vững sau tất cả

Họ yêu nhau một cách cuồng nhiệt, tình cảm của anh nóng hổi, mãnh liệt, nồng nhiệt, nó cuốn cô vào vòng xoáy tình yêu, khiến cô quên hết những gì xung quanh, quên hết những mối quan hệ khác. Trong tâm trí của cô chỉ có mình anh, riêng anh mà thôi. Cô còn nghĩ rằng trên đời này chỉ cần anh là cô cảm thấy mãn nguyện rồi. Anh dành những tình cảm chân thành dành cho cô, anh không hơn thua với cô, không tranh luận dành phần đúng sai vì anh biết tính cô ngang bướng, anh chỉ im lặng cho cô trút hết tức giận, rồi lại nhỏ nhẹ phân tích đúng sai, chỉ ra cho cô bản chất vấn đề, những chuyện anh sai anh không ngại ngần mà ríu rít xin lỗi cô. Anh luôn bên cạnh che chở, bảo bọc cho cô trong cuộc sống. Họ cứ thế yêu nhau yêu hết mình như thế.



Cô lúc ấy cứ ngu ngơ nghĩ rằng đó là tình yêu cuối cùng của cuộc đời mình, anh và cô sẽ đi đến tận cùng của viên mãn, cô lúc ấy một mực tin rằng họ sẽ bên nhau mãi mãi. Nhưng rồi cô cũng kết thúc mối tình đầu vụng dại của mình sau hai năm yêu nhau, cô từ con nít trở nên chững chạc, trưởng thành hơn sau tình cảm ấy. Anh đã dạy cho cô rất nhiều điều, về cách đối nhân xử thế, về cách hành xử, về cách tiết chế cảm xúc, về những bài học mà cô chưa rõ, về những điều cô không biết và bây giờ anh dạy cô bài học đắt giá đó là cách đứng vững sau tổn thương. Từ khi xa nhau cô bắt đầu những chuỗi ngày vực dậy chính bản thân mình, cô từ đau đớn, từ tự làm đau mình rồi cũng tự mình chữa lành nó. Những buồn phiền nhỏ nhặt lúc trước không còn làm cô nhảy dựng lên, những nỗi buồn nho nhỏ không còn làm cô khóc như đứa trẻ nữa. Cô bây giờ trở nên cứng cỏi, bản lĩnh hơn. Cô hòa nhập lại vào cuộc sống, bước tiếp trên con đường phía trước một cách vững vàng hơn.

Cô bắt đầu một cuộc sống không có anh…

Tố Uyên
Đọc tiếp »

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *