"Những ngày rong ruỗi trên đất lạ, tôi một lần dừng chân lại hỏi con đường, lối nào sẽ dẫn đến người ?
Đường im lặng đi lên đồi mải miết, người ngốc ơi, chỉ cần dừng chân lại, sẽ thấy người..."
Nguyễn Ngọc Tư
Tôi gặp anh vào một chiều nắng tắt, nhưng dường như cả thế giới tắt nắng lại để khuôn mặt anh ngời lên nụ cười. Anh đến lúc mà trái tim tôi đang khô cằn nhất chợt có cơn mưa hồi sinh lại tất cả.
Anh và tôi cùng ở trong một group về cộng đồng những người đam mê du lịch và phượt, cả hai cũng ở trong team khá lâu, group có khá nhiều hoạt động để gắn kết các thành viên lại với nhau nhưng để khiến hai chúng tôi đến được với nhau thì chắc chắn không phải do bất cứ một sự giúp đỡ hay bất cứ một sự tác động nào của group cả. Mới đầu, tôi đến với nhóm này với mong muốn quên đi mối tình vừa qua, mong muốn tới một nơi nào thật xa để quên hết đi chuyện cũ, quên hết đi con người yếu đuối đau khổ trước kia để không còn ai có thể làm bản thân đau thêm một lần nào nữa. Sau chuyến đi Mù Cang Chải tôi mới biết được anh là người như thế nào, ra dáng một người lănh đạo giỏi? Cũng không phải, anh đọc bản đồ vẫn còn kém hơn tôi thậm chí nếu không có Google Maps anh đă ở trong rừng còn nhiều hơn số lần anh qua những con dốc ở nơi này. Một anh chàng phượt thủ bụi bặm? Cũng càng không. Anh gầy guộc, đen đúa, chốc chốc lại cầm điếu thuốc đặt lên môi châm lửa mà đốt nhưng hễ ai gặp anh đen này là anh có thể bắt chuyện và làm quen như một người bạn lâu ngày từ phương xa về lâu ngày không gặp mặt, sự hoà đồng của anh khiến cho người khác cũng phải ghen tị với khả năng của mình. Không phải anh giỏi cũng không phải anh có tài năng bẩm sinh, anh bảo: Người ta nói: mình cứ trả lời, họ có ăn thịt mình đâu mà sợ không nói? Nhỉ?
Cũng giống như bao người khác, anh cũng đi làm để trang trải cuộc sống cũng để nuôi đam mê của mình. Anh làm mọi thứ để kiếm sống, bất cứ điều gì kiếm ra được tiền, anh đều thử làm miễn là không vi phạm pháp luật, vì như anh nói : "Nếu có lỡ một ngày nào đó công việc mà mình gặp rồi giờ gặp nữa mình sẽ không còn lo lắng vì nó như cái lúc mà em sợ bản thân mình không làm được việc ấy".
Ngoài công việc ra thì điều mà làm anh say mê nhất đó chính là "phượt", không ít thành phần lãng tử trong xã hội Việt Nam cũng bắt đầu với các cuộc thử sức nay đây mai đó, chinh phục quãng đường dài cả ngàn ki - lô - mét bằng thời gian ngắn nhất hay ba lô trên lưng lang bạt núi rừng bạt ngàn Tây Bắc mà họ gọi chung cho đam mê đó chỉ một chữ lóng duy nhất: “phượt”. Ừ là "phượt" đấy mà mấy ai có hiểu nổi từ đó là thế nào không? Tôi cũng thử hỏi anh vì sao anh lại mê phượt đến thế, trong đầu tôi đã nghĩ lên hàng tá những suy nghĩ rằng: "Rồi anh ta cũng sẽ như bao người khác thôi. Cũng lại là những tên rỗi nghề chạy xe khắp nơi để trốn việc mà khoác lên trên mình cái mác "Phượt thủ"! Nhưng trái lại, anh nhìn tôi rồi mỉm cười đáp: "Phượt á? Anh chưa đi đủ xa và chưa đủ điều kiện để ngắm hết tất cả thế giới nên anh chưa bao giờ dám nhận mình là phượt thủ cả, nhưng điều mà làm anh cảm thấy thích thú nhất đó chính là cùng chiếc xe của mình chinh phục những cung đường dốc nguy hiểm, sớm mai tỉnh dậy ở một nơi không có trên bản đồ, tự mình sống như một người lữ hành, nay đây mai đó, giúp đỡ mọi người những nơi mình đi qua. Sống đúng như một con người".
Có lần anh đă đánh nhau với một đám phượt thủ khác vì tự ý sửa cột mốc chỉ để check- in sống ảo, hay dám đứng trước cả trăm người lên tiếng vì đống rác của những "dấu vết văn minh" của những con người tự nhận mình là "phượt thủ" kia. Đợt ấy, anh nằm viện cả tháng ròng, tôi trách anh lắm, tôi hỏi anh có hối hận vì những gì đã làm không. Anh không nói gì, chỉ kéo tôi lại và cốc đầu tôi một cú đau điếng: "Nếu anh hối hận vì những gì anh đã làm thì anh đã không còn là anh từ lâu rồi". Tôi nửa khóc nửa cười, vừa muốn trách lại vừa thương anh, chưa bao giờ tôi gặp người nào lại thẳng tính như anh đến vậy.