Template Tin Tức Mới Nhất

Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐẮC NHÂN TÂM. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐẮC NHÂN TÂM. Hiển thị tất cả bài đăng
Ngày cô kết thúc mối tình sâu đậm 8 năm đằng đẵng của mình. Sau những tháng ngày giam mình trong căn phòng chật hẹp, sau những đêm nằm mà nước mắt cứ lăn dài trên gối, sau những chông chênh trong cuộc sống mà chẳng thể nào bước tiếp, sau những mơ hồ không định hướng, sau những đau thương, nỗi nhớ quay quắt dành cho người, sau những cô đơn bủa vây không thể thoát ra được. Cô chợt tỉnh giấc sau cơn say, cô thấy mình tỉnh táo đến lạ, lý trí bỗng quay về một cách mãnh liệt. Cô nghĩ mình cần phải làm một điều gì đó cho bản thân, cô cần tìm lại chính bản thân mình đã ngủ quên, cô cần vực dậy tinh thần đã héo hon của mình.


Cô tìm đến biển như một lẽ tự nhiên, cô nghĩ mình cần phải hít thở không khí trong lành nơi đây, cần phải nhìn ngắm bình minh đầy sức sống, cần phải đắm mình trong cái mặn chát của biển để tỉnh táo, đón gió biển lồng lộng để cuống phổi được tỉnh giấc. Nhìn những ngư dân nơi đây, chân tay cường tráng, họ lao động hăng say đi ra khơi đánh bắt cá, rồi mang những mẻ cá tươi rói về tràn đầy sức sống, tiếng chợ văng vẳng âm thanh ồn ả, họ reo hò để cổ vũ cho nhau sau một chuyến đi. Làn da rắn chắc, thân hình khỏe mạnh, họ cứ thế làm việc không mệt mỏi, ánh mắt họ hiện lên đầy nhựa sống. Cô tự nhiên thấy mình thật nhu nhược, yếu ớt. Cô đã làm gì với cuộc sống của mình, trong khi mỗi người ở đây trân trọng từng giây từng phút của họ, họ có mục đích, họ lao động để hướng đến tương lai tốt đẹp hơn thì cô đã làm gì với chính mình? Nỗi đau ấy thấm vào đau với những gì họ đã trải qua ở nơi đây. Chẳng là gì cả, cô thấy mình thật dung túng quá mức cho sự hèn nhát của bản thân. Vì một tình yêu mà đánh mất cả chính mình, trong khi mọi điều xung quanh đang tận hưởng từng phút giây. Những ngày ở biển, cô cho phép bản thân mình hòa nhịp vào cuộc sống nơi đây, cô đi dạo trên bờ cát , nhặt từng vỏ ốc, hay đắm mình trong nước biển, đùa vui với sóng, cô tìm lại nụ cười đã đánh mất của mình. Cô tung tăng trên biển hồn nhiên như một đứa trẻ được quà. Những day dứt về tình yêu với người, những vết thương chưa kịp lành miệng, những giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mắt bỗng phút chốc tan biến vào không khí. Cô tự nhủ tại sao mình cứ mãi dày vò như vậy trong khi người đang hạnh phúc trong cuộc sống mà không có sự hiện diện của cô? Cô biết anh là người có lý trí, anh sẽ có cách giải quyết tốt hơn cô, anh bây giờ nhiều khi chẳng còn một chút gì đó là nhói khi nghĩ về chuyện tình này. Mỗi người nên tự chữa lành vết thương của mình để bước tiếp.



Đọc tiếp »
Có những ngày tâm tư nhiều chiều chẳng biết để đâu cho hết, có những ngày cảm thấy chân tay dư thừa một cách kỳ lạ, chẳng muốn làm gì, cũng chẳng làm gì nên hồn, không chút định hướng, không chút kế hoạch. Cứ thế mà thả trôi mình trước thời gian. Cảm thấy ngày hôm nay sao trôi qua một cách chậm chạp và ì ạch như vây. Một ngày rảnh rỗi không cần phải đến trường, cũng chẳng có một công việc gì cần phải tới tấp dồn dập làm, ngày chủ nhật thật nhẹ nhàng, thảnh thơi.

Tôi tự cho mình một chút khoảng không riêng, làm những điều mà không tính toan gì nhiều. Chẳng trang điểm cầu kỳ, chẳng cần phải súng sính váy áo, tôi chọn cho mình chiếc áo thun thoải mái, những gì khoác trên người mà bản thân cảm thấy thật tự do, không phải gò bó, chẳng cần phải chú ý này nọ, đó kia. Địa điểm mà tôi chọn cho ngày chủ nhật quý báu này không phải là một quán cafe sang trọng, chẳng phải là một quán trà sữa nổi tiếng nào đó mà giới trẻ bây giờ đang đua nhau để đến. Tôi cần một nơi nào đó thật thoáng đãng, thật trong trẻo, thật thản nhiên, tôi cứ thế đưa mình đến hồ Con Rùa, nơi mà mọi người chọn cho mình những chỗ ngồi tự do, ai cũng trong tư thế thoải mái, thư giãn mà tán gẫu với nhau vài câu chuyện.  



Tôi chọn một góc vừa đủ để nhìn ngắm xung quanh, vừa đủ để bản thân cảm thấy riêng tư và vừa đủ để thả trôi tâm hồn mình. Gọi ly dừa tắc cùng bịch bánh tráng trộn, chị bán hàng nhanh nhảu, vui vẻ, đôi tay chị thoăn thoắt, chị ríu rít mời chào “Ăn gì em ơi! Trà tắc, dừa tắc, trà sữa, bánh tráng trộn, bánh tráng cuốn, nhiều lắm, em muốn ăn gì ?”. Chị hỏi tới tấp cùng với một loạt món trong menu, tôi nhìn chị hơi sững một chút và nói “Chị cho em ly dừa tắc nha”. Chị cười và bảo tôi chờ xíu nhé.

những bình dị nhỏ bé

Tôi cứ thế tản bộ quanh hồ, nhìn những cặp tình nhân giản dị ngồi cùng nhau uống ly nước cười nói vui vẻ bên nhau, ánh mắt cô gái hiện lên niềm vui khôn tả, ánh mắt chàng trai dịu dàng nuông chiều. Tôi nhận ra tình yêu đôi khi chỉ cần những giản đơn như vậy, đâu cần phải gồng mình mà thể hiện, khoe mẽ với nhau, đâu cần những món ngon đắt đỏ, chi cần có anh có em thì nơi đâu chẳng là thiên đường. Một góc nào đó, tôi thấy mấy bạn sinh viên ngồi cùng nhau chia bịch bánh tráng, tám với nhau đủ thứ chuyện trên đời. Cảm giác sao mà thân quen, bình dị đến thế! Tôi lại nhớ thời sinh viên của mình, cũng trọ nơi xa, cũng phải chật vật vì Sài Gòn bon chen này nhưng may có đám bạn sinh viên. Khi ấy tình cảm trao nhau chẳng toan tính điều gì, khi ấy chúng tôi cũng vui vẻ, cũng nhìn tương lai một cách tươi sáng như thế, cũng kể với nhau rất nhiều điều, cũng có phút giây đùa giỡn hồn nhiên như vậy.
Đọc tiếp »
Có đôi khi tôi cảm giác mình không thuộc về nơi này và cũng không thuộc về thế giới này. Vì ngoài kia có quá nhiều điều khó hiểu mà tôi chẳng sao lý giải được. Tôi cứ quẩn quanh trong những suy nghĩ của mình, một cách độc lập, một cách cô đơn, một điều khó hiểu rồi cứ thể chìm đắm trong đó không thể nào thoát ra được.

Tại sao những người từng thề non hẹn biển với nhau rồi cũng buông tay nhau đành đoạn? Tại sao đã từng muốn chinh phục nhau mà làm đủ mọi thứ. Có thể chạy hàng chục cây số chỉ để gặp nhau, nói với nhau đôi ba câu rồi về. Có thể vì một tin nhắn của người kia nói nhớ mà chạy bất chấp gió lạnh, bất chấp thời gian, chỉ mong đến bên cạnh người ấy nhanh nhất có thể, để gặp người ấy ngay lập tức. Tại sao đã từng vì một lời nói yêu thương, một lời tỏ tình mà hạnh phúc cả đêm không ngủ? Đã từng nói rằng thiếu nhau chẳng qua hết cuộc đời này, nói rằng đối phương là mảnh ghép cuối cùng và hoàn hảo mà mình tìm kiếm. Đã từng hứa với nhau bao điều, trao cho nhau mọi thứ, không xa rời nhau nửa bước. Nhưng rồi thì sao? Rồi cũng rời xa nhau, rũ bỏ hết những gì từng thuộc về nhau một cách tàn nhẫn và không hề có chút ngập ngừng nào cả. Rồi cùng buông tay nhau để đến với một tình yêu khác, với một mảnh ghép khác thôi. Rồi cũng nói chia tay vì những ích kỷ, cái tôi của bản thân không thể vượt qua được. Vậy thì những lời hứa ấy còn nghĩa lý gì? Vậy thì những chân thành lúc trước trao cho nhau còn lại gì? Hay chỉ còn lại một quá khứ giả dối, một hoài niệm nhàu nát đến đáng thương.

lạc lõng

Tại sao cùng là con người với nhau lại làm đau nhau? Tại sao chỉ vì nghĩ cho mình, vì lợi cho bản thân mà có thể sẵn sàng đạp đổ người khác, sẵn sàng dùng cách tàn nhẫn nhất để làm người khác thất bại rồi lại đứng trên niềm đau của họ mà hưởng hạnh phúc. Từng xem nhau là bạn bè, là tri kỷ. Nói rằng mình sống tốt ra sao, tình nghĩa thế nào, vì bạn bè mà có thể làm mọi thứ. Nhưng rồi sao? Rồi cũng lợi dụng bạn khi sơ hở, rồi cũng lợi dụng điểm yếu của bạn mà đâm sâu lưng. Cùng là con người với nhau mà lại toan tính, hơn thua thiệt phải, bày mưu tính kế để có thể lật đổ được người khác một cách tàn bạo nhất. Rồi cũng phủi hết những tình cảm, ơn người mà dành cho mình, vì chính tiền tài danh lợi trước mắt mà sẵn sàng đánh đổi hết. Có thể hôm trước xem nhau là bạn hữu, hôm sau vì một món lời nào đó, vì một lợi ích nào đấy mà bản thân mong muốn, bản thân khao khát lại bán đứng bạn bè, trở mặt với nhau. Tại sao lại rũ bỏ hết những gì chân thành dành cho nhau như vậy? Không còn tình bạn ít nhất cả hai cũng còn tình người với nhau. Nhìn người khác thân tàn ma dại, nhìn người khác chìm trong đau khổ thất bại thì liệu thành công của mình, hạnh phúc của mình có trọn vẹn, có viên mãn?

Đọc tiếp »
Tình yêu là chuyện bắt nguồn từ hai phía. Phải từ hai phía, nhất định là hai phía đó mới gọi là tình yêu. Còn trong một mối quan hệ mà tình yêu chỉ còn xuất phát từ một phía, nó trở thành TÌNH TÀN.

mạnh mẽ lên cô gái

Chúng ta hụt hẫng và trống trải, cô đơn nhất là khi ta dành hết tâm sức cho một người, dành cho người ấy sự ưu tiên trước nhất, luôn lấy cảm xúc của người ấy là trung tâm, mọi thứ của ta cứ xoay quanh người ấy một cách bế tắc. Ta đợi họ xong công việc để nhắn cho ta một tin nhắn ban phát, ta chờ đợi vào những ngày lễ kỷ niệm của hai người, ta trông ngóng những yêu thương, hò hẹn rời rạc. Chỉ được một quan tâm nho nhỏ, một tin nhắn mùi mẫn, hay một điều nhỏ nhặt nào đó thì ta xoắn tít lên, cảm thấy tự thỏa mãn, tự vỗ về, an ủi chính bản thân mình rồi tự cho phép mình tiếp tục theo đuổi con đường mịt mù phía trước. Mà cái đã cho trước nhất là số một thì ta sẽ khẩn khiết, mong cầu và tôn thờ họ một mù quáng, họ là duy nhất, là điểm sáng, là ánh đèn mà ta cứ như con thiêu thân cứ lao mình về phía trước. Nhưng thật đáng thương ở chỗ không phải ta dành tình cảm ra sao thì người sẽ đáp lại vậy, không phải ta xem người là ưu tiên thì người sẽ xem ta là duy nhất. Nếu vậy thì quá là hoàn hảo chẳng còn gì bàn cãi. Không phải ta hết mình vì người thì người sẽ mặc nhiên bỏ hết những cuộc vui bên ngoài, mặc kệ những mối quan tâm khác mà dành cho bạn vị trí trước nhất. Tình cảm đúng là thứ phức tạp nhất trên đời, nó không thể cưỡng cầu được. Nó thiên về cảm xúc về trái tim, mà bạn biết đấy ai có thể điều khiển được trái tim của mình, ai có thể cưỡng ép được cảm xúc của mình?


Đọc tiếp »
Đôi khi ở trong thành phố này cô đơn lại là tốt nhất. Điển hình như những người cuối tuần chẳng muốn nhấc chân ra khỏi nhà, chẳng buồn đi dạo ở đường phố đông đúc, chẳng thèm thuồng những quán đẹp, quán sang hay chẳng tha thiết gặp ai, làm gì, nói gì. Chỉ muốn ở trong căn phòng nhỏ của riêng mình, chỉ muốn nghe vài bản nhạc mình thích, chỉ muốn ngồi một mình xem một bộ phim hay có thể thỏa thích mà cười, thỏa thích mà khóc chẳng bận tâm ai kế bên, ai nhìn mình, đánh giá gì về mình. Chỉ thấy vui khi vùi mình trong chăn ấm, ngó nắng chiều bên ô cửa số hay nhìn những hạt mưa rả rít trước hiên nhà.   Mọi người thường nói tuổi trẻ cần rong chơi, tuổi trẻ cần bay nhảy, cần làm mọi thứ xa lạ, trải nghiệm những điều mới mẻ nhưng mỗi người có một góc nhìn về sự xứng đáng, mỗi người nhìn đời bằng những hướng khác nhau, mỗi người có một lựa chọn vào một con đường nào đó mà họ thích miễn sao bản thân họ cảm thấy vui vẻ, cảm thấy không có gì hối tiếc thì chẳng cần bận tâm gì nhiều.

nỗi buồn là niềm vui

 Đôi khi tuổi trẻ phung phí những ngày một mình tự dung túng cho bản thân vậy mà hay. Không màng tiếp xúc với ai, không bận tâm điều gì, chỉ muốn chính mình dịu dàng, vỗ về bản thân mình trong thanh thản trong những nỗi buồn vô thưởng vô phạt của bản thân. Đôi khi những nỗi buồn ấy nó có sức công phá rất lớn, bạn cứ ấm ủ nó như thế, ngày một lớn dần, ngày một không thể nào thoát ra được. Cứ thế rồi lại lạc mãi trong nỗi buồn nặng trĩu vô tận, nó khiến bạn chới với và tạo ra một bức tường bao bọc chính mình, chẳng ai có thể chạm tay vào tâm hồn của bạn. 



Tôi có nghe đâu đó người ta bảo rằng cảm xúc của bản thân mỗi người như một đồ thị hình Sin. Có xuống cực tiểu ở nỗi buồn, chạm đáy nỗi đau, đánh mất hết mọi thứ, đến giới hạn nào đó ta sẽ choàng tỉnh, giật mình nhìn lại mình bản thân đã xác xơ hoang tàn như vậy, phải có cực tiểu nỗi đau như thế ta mới có thể vươn mình, vực dậy niềm vui, mới có thể tìm được chính bản thân mình. Biết mình nên dừng lại, đâu là giới hạn thật sự rồi tự tìm niềm vui cho chính mình. Lúc đó niềm vui, hạnh phúc sẽ thăng hoa đến cực đại. Thế nên nếu bản thân có rơi vào một nỗi buồn vô hình nào đó cũng đừng hoảng sợ vì bạn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, đâu phải thứ gì muốn là được. Hãy xem nếm trải nỗi buồn của chính bản thân cũng là một món quà của tạo hóa. Vì chẳng có cách nào đương đầu và vượt qua được tâm trạng tồi tệ khi bạn không đối diện với nó, chế ngự nó và băng qua chính nó một cách đường hoàng, một cách trực diện không trốn tránh. Bởi vậy, bạn hãy cứ buồn, cứ cho đi những cảm xúc của bản thân, để rồi mau chóng nhìn ra được bản thân mình cần gì, muốn gì, để rồi tìm được lối thoát cho bản thân, tìm được niềm vui từ chính nỗi buồn chân thực ấy.

Đọc tiếp »
Sài gòn những ngày nắng nóng, những ngày đầu óc lười nghĩ suy, tâm tư lười đâm chồi và bản thân lười nở nụ cười. Tôi vẫn lang thang ở quán cũ. Ngồi tụ tập lại cùng đám bạn để tám với nhau đôi ba câu chuyện trên đời, để biết rằng thiệt ra chúng ta vẫn còn những mối quan hệ ở cạnh mình. Cả bọn cùng nhìn nhau, đứa này réo đứa kia thèm bánh tráng trộn quá. Tôi ghé vào gánh hàng rong bên đường. Cô đội nón, ngồi cạnh một gốc cây trên phố cùng với gánh hàng của mình. Gương mặt đầm đìa mồ hôi, ánh mắt có phần phấn khởi khi thấy chúng tôi ghé lại cô. Cô hỏi “Ăn gì con?” “Dạ, hai bịch bánh tráng trộn. Một không bỏ ớt và một nhiều ớt nha cô”. Chúng tôi ngồi lại bên đường chờ cô làm cho mình. Đôi bàn tay gầy guộc, ốm yếu, đen sạm của cô cứ thoắn thoắt không ngừng nghỉ. Tôi bắt đầu bắt chuyện “Cô ơi! Cô người ở đây hả? Quê cô ở đâu?” “Cô quê ở Bình Định, cả nhà cô chồng với con ở ngoài đó chỉ có cô vào trong nam lập nghiệp.” Cô bắt đầu kể về câu chuyện của mình “Một mình cô ở đây thôi, không ai thân thiết bà con. Cô mướn trọ ở quận 4 vì ở đó rẻ con à! Chứ mà trọ ở trung tâm mắc lắm. Cô mướn căn nhỏ xíu đủ ở thôi, vì cô phải làm kiếm tiền gửi về cho gia đình.”


 Chúng tôi bắt đầu im lặng và lắng nghe, cô có chút ngập ngừng, tôi hỏi tiếp “Đây là công việc chính của cô hả cô? Hay cô có làm thêm gì nữa không ạ?”. Cô vừa làm vừa nói tiếp “Cô chỉ có nghề này thôi con, lớn tuổi rồi làm mướn người ta không nhận. Với nghề này ít vốn dễ có tiền. Cô gánh hàng này đi bộ từ quận 4 đến quận 5 bán rồi chiều lại gánh về”. Cô dừng lại chút rồi mở cổ áo ra, tôi giật mình khi thấy vết sẹo chưa lành miệng, nhăn nhúm đầy xấu xí trên vai cô. Cô vì gánh hàng nặng ấy đi một quãng đường dài từ quận 4 đến quận 5 như vậy khiến đôi vai gầy yếu đó không thể nào chống cự được. Cô nói trong giọng nghẹn nghẹn “Nhiều người lạ lắm con, họ mua một bịch bánh tráng mà cảm thấy khinh rẻ người khác, lên giọng với người khác làm cô hơi buồn xíu nhưng mà mình phải nhịn làm kiếm tiền, mình đâu dám làm gì đụng đến người ta”. Cô đưa chúng tôi hai bịch bánh tráng và nói cảm ơn. Chúng tôi cảm ơn cô rồi chào cô đi tiếp. Từ đó, tôi cứ nghĩ mãi về hình ảnh vết sẹo, về sự chịu đựng của một người đáng để trân trọng. Bản thân mình chỉ vì một lần đứt tay chảy máu mà đã sợ, té ngã trầy xước đã rơi nước mắt vậy mà cô đã trải qua việc đó hàng ngày. Vết thương trở nên chai sạn, xấu xí và không còn có thể lành nữa. Dường như cô đã quen quá với nỗi đau ấy.Gánh đi trên vết thương ấy, gánh về cũng đè lên vết thương ấy đến nỗi nó chẳng còn cơ hội để hồi phục.   

Đọc tiếp »
Càng lớn lại càng có những niềm riêng, lại càng xuất hiện những khoảng không trong suy nghĩ, trong cảm giá rồi tự cô đơn với chính bản thân. Nhiều khi cô đơn không phải là không có bàn tay ai nắm mà chính là ta tự giác rơi vào hai từ cô đơn. Tự cho phép bản thân cô đơn khi đã lao ra ngoài những ngược xuôi ở xã hội, khi chứng kiến đủ những giả dối của cuộc đời, thôi cô đơn có lẽ sẽ tốt hơn.

Nên vì vậy, thành phố càng phồn hoa, càng tấp nập phát triển thì mỗi người trong thành phố ấy lại loay hoay trong vào chao đảo của cô đơn, biệt lập giam mình vào những góc khuất do bản thân tự tạo mà chẳng ai có thể chạm vào, chẳng ai có thể xâm nhập vào được.


yêu chính mình


Nhưng nhiều lúc người cô đơn cảm thấy lạc lõng, cảm thấy bế tắc, họ kiếm tìm những vòng tay, muốn đan đôi tay vào những ngón tay khác. Họ thật sự muốn chọn cho mình một bờ vai đủ tin cậy để gửi gắm tất thảy những yếu đuối, những bão tố nơi mình. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ rằng cô đơn là một món quà do cuộc đời ban tặng?



 Cô đơn để bạn biết rằng mình còn nhiều lắm những điều thú vị bên cạnh danh xưng bóng bẩy tình yêu. Còn những điều đáng quan tâm, đáng trân trọng, tình yêu không phải là tất cả. Độc thân được xem như là một món quà để bạn có thể khám phá ra được những sức mạnh tiềm tàng trong bản thân mình. Bạn nhận ra rằng thật sự mình chẳng yếu đuối để nương nhờ bờ vai ai như bản thân đã nghĩ, thật sự mình đủ sức để bảo vệ chính mình, yêu thương chính mình còn tốt hơn một người nào đó xa lạ. Khi cô đơn bạn sẽ có nhiều thời gian cho chính mình, có thể tự do làm những điều mình thích mà không phải ràng buộc bất kì mối quan hệ nào. Bạn sẽ không phải đau đầu, thất vọng, hoài nghi, ghen tuôn, tổn thương. Bạn sẽ không phải hao tâm tổn sức vì một mối quan hệ mong manh, không phải rào trước đoán sau một người nào đó. Bạn toàn quyền với chính cuộc sống của mình không phải chia sẻ, không bị bất cứ ai xen vào làm đảo lộn, xáo trộn mọi thứ . Bạn có thể lí trí, tỉnh táo mà quyết định mọi thứ của cuộc đời mình. Sẽ không phải đau vì ai đó lừa dối, không phải dặn lòng mà hi sinh vì một ai đó. Không phải vì cảm xúc của người nào đó mà làm bản thân mình đảo điên hay vì chính ai đó buông lời chia tay mà bản thân rệu rã không còn nhận ra mình.

hãy yêu chính mình

Khi cô đơn bạn sẽ nhận ra giá trị thật sự của bản thân mình, theo đuổi ước mơ hoài bão, đam mê mà không bị bất cứ một điều gì làm vướng bận, níu chân mình. Bạn sẽ tự do tung cánh trên con đường phía trước mà không phải dè chừng hay ngoảnh lại do dự. Bạn sẽ mở lòng hơn với nhiều người, xây dựng những mối quan hệ tốt đẹp, chăm sóc tốt cho bạn thân. Bạn sẽ nhận ra mình thật sự mạnh mẽ, kiên cường và độc lập. Thời gian độc thân sẽ tôi luyện bạn trở nên cứng cỏi hơn bao giờ hết, đến khi có người làm tổn thương bạn, có những buông tay hay xô ngã bạn, bạn cũng sẽ đứng lên vững chãi, vực dậy bản thân, sẽ biết cách để vỗ về chính mình tốt nhất.
Đọc tiếp »
Cậu ấy nói mình bế tắc với cuộc sống. Cậu ấy nói tại sao mọi người lại có được hạnh phúc mà trừ cậu?

Cậu ấy lớn lên trong gia đình không quá khá giả, nhưng bố mẹ luôn muốn con cái học hành đến nơi đến chốn. Chị cậu thi đỗ một trường đại học danh giá nhưng cậu lại bỏ học khi vừa lên cấp 3. Cậu tự hỏi liệu mẹ nhìn vào mình có cảm thấy thất vọng? Liệu mẹ có cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến tên đứa con này? Cuộc sống của cậu cứ thế tiếp diễn một cách bế tắc, cậu chọn cho mình đam mê âm nhạc và muốn theo đuổi nó. Việc học hành với những khuôn khổ, đổ một quãng thời gian dài vào việc trường lớp, sách vở, những giờ kiểm tra, học bài, những lí thuyết sáo rỗng khiến cậu cảm thấy tẻ nhạt đến vô nghĩa. Cậu muốn mình thoát ra khỏi những rập khuôn chán ngắt ấy, cậu muốn tự do theo đuổi ước mơ của mình. Ý nghĩ đó cứ lớn dần khiến cậu quyết định bỏ học để thực hiện điều mình muốn.

phía sau chàng trai
Đọc tiếp »
Ta muốn cảm ơn người. Cảm ơn người vì sau tất thảy những dùng dằng trong tình cảm của chúng ta thì mình cũng giải thoát cho nhau. Người cũng đành đoạn mà rời xa ta không chút luyến lưu, chẳng dằn vặt, hay tiếc nuối đoái hoài gì về những chân thành đã từng dành cho nhau. Chúng ta rồi cũng lướt qua nhau như hai người xa lạ sau những hiểu lầm, những thương tổn, phản bội dành cho nhau. Vậy là cuối cùng, cũng đặt dấu chấm hết cho chuyện tình của mình. Chúng ta đứng ở ngã ba đường, mỗi người rẽ một hướng khác nhau không thể quay đầu lại

Cảm ơn người vì đã rời bỏ ta để ta biết được rằng mọi chuyện tình yêu trên đời đều không thể cưỡng cầu. Để ta nhận ra rằng tình yêu là mối quan hệ mong manh nhất trên đời, sự kết nối nhỏ nhoi nhất mà chỉ cần một người thả, chỉ cần một người muốn cắt đứt thì sẽ kết thúc chuyện tình này. Để ta thản thốt nhận ra sau cùng chỉ có ta là tự thương mình, chỉ có tình yêu của mình dành cho mình là chân thành, là lâu bền, là mãi mãi và là tất cả.



Cảm ơn người vì đã quay lưng mà không một lần muốn quay đầu để ta biết rằng trong chuyện tình này mình dại dột đến chừng nào, để ta nhận ra cuối cùng chỉ có bản thân ta là chân thành trao đi tình yêu. Trong đoạn tình này, nó không khác gì đơn phương. Chỉ có ta là tự yêu, yêu người, hy sinh hết vì người, muốn níu giữ mối quan hệ này, muốn vun đắp cho nó, muốn cùng người xây dựng một tương lai cho cả hai. Chỉ có ta là nghĩ về một ngày mai tươi đẹp cho hai đứa để rồi không ngừng cố gắng, không ngừng cứu vãn, không ngừng trao đi còn người chỉ dửng dưng, chỉ lạnh nhạt, chỉ thờ ơ. Người đã không còn quan tâm đến ta, không còn đoái hoài đến cảm xúc của ta, không còn lau nước mắt khi ta khóc, không còn choàng áo cho ta khi lạnh, không còn sốt sắng lên vì ta giận hay không còn để tâm đến những cảm xúc của ta. Người đã mất hết lửa yêu thương đã từng trao cho nhau. Người bây giờ trở nên lãnh đạm với mọi thứ xung quanh, dường như mọi cố gắng của ta trở nên vô nghĩa.

sau cơn say tình


Đọc tiếp »
Lòng người là thứ mà chúng ta không thể kiểm soát được, cũng không có quyền kiểm soát. Ta không thể ngăn cản một người thay đổi, dù làm cách này hay cách khác; dù ta có van xin, có tự làm đau chính bản thân mình hay dày vò kỷ niệm thì cũng không thể khiến người trở lại như xưa. Lòng người thay đổi theo dòng xoáy của thời gian và bản thân ta thì làm sao có thể đi ngược lại thời gian, chống chọi lại với thực tế được.


Ta không thể ngăn một người dần thay đổi vì chính ta cũng không tìm được lý do vì sao người đổi thay. Hay chính bản thân họ cũng không thể ngờ rằng mình lại thay đổi nhiều đến như vậy cho đến khi trong một phút chốc họ giật mình nhìn lại bản thân. Người nhận ra rằng mình đã bước một bước thật dài, mình đã cách bản thân ở quá khứ của những năm về trước quá xa rồi, không thể quay trở lại được. Mà nếu có trở về như khi ấy, thì chính bản thân họ đã không còn là mình khi xưa. Họ thay đổi có thể vì chính bản thân họ muốn thay đổi; chính họ tìm được cho mình những niềm vui mới, những chân trời mới; chính họ đã có cho mình những đam mê riêng, những điều mới mẻ đã được khám phá. Họ chán nản với thực tại, họ bất lực với những gì đang xảy ra, hay họ không còn muốn cố gắng, muốn tiếp tục trong một mối quan hệ nào đó. Khi ấy, người cho phép bản thân mình thay đổi hay nói cách khác, người đi tìm hướng rẽ mới với những điều phù hợp hơn, những chân lý mới mà ở đó họ thấy mình được làm chính mình, mình được tự do vung vẫy yêu thương, được tự do phóng túng cảm xúc, ở đó họ khẳng định được vị trí của bản thân và quan trọng hơn hết là họ được sống đúng với con người mình. Nên họ chấp nhận chiều lòng mình bước về một hướng khác, nương theo cảm xúc của mình ở những miền đất mới mà khi ấy người ở lại, những người xưa cũ lại nghĩ rằng họ thay đổi, họ chẳng còn như lúc trước, họ chối bỏ những gì đã là quá khứ.

long nguoi doi thay

Đọc tiếp »
Tất cả chúng ta ít nhất một vài lần trong ngày phải soi gương. Soi gương là nhu cầu để xem, để nhìn ngắm thân thể, diện mạo của mình trong gương. Đó là nhu cầu để biết mình sẽ thế nào trong mắt người đối diện như một phép lịch sự tốt thiểu để giao tiếp với mọi người. Không thể để đầu tóc rối bù, mặt mày lấm lem, quần áo xộc xệch mà nói chuyện với mọi người; đó là không tế nhị, không tôn trọng người đối diện. Mỗi người trong chúng ta dù ít hay nhiều đều có ý thức về ngoại hình của mình, đều muốn chỉnh chu nhất có thể khi đứng trước mặt người khác như một điều tất yếu hiển nhiên.


Nhưng đôi khi chúng ta chỉ chăm chút vẻ bền ngoài, chải chuốt ngoại hình, tóc tai mà quên đi việc tâm hồn bên trong mình đôi khi cũng cần tô đẹp và vuốt ve nó; nhiều người còn xem đó là chuyện không bình thường; nhiều người có những lúc còn quên đi, xem nhẹ chính tâm hồn của mình. Thế nên, tâm hồn chẳng buồn chưng diện, nó cứ thể héo mòn, xơ xác mà người ta cũng chẳng quan tâm mà lấy ra đánh bóng, vuốt ve nó, vì nhiều người vẫn xem trọng vẻ bên ngoài, xem trọng cách mà mọi người nhìn mình, đánh giá mình, hay vị trí của mình trong mắt mọi người hơn là chính nội tâm bên trong của mình do chính bản thân mình cảm nhận.

nang niu tam hon

Đọc tiếp »
Tất cả mọi người đều muốn có hạnh phúc, và tất nhiên là có luôn cả thành công. Và mỗi người đều có những định nghĩa cá nhân riêng về hai khái niệm này, nhưng chung quy đều muốn chúng sẽ dẫn dắt cuộc sống tránh xa căng thẳng, lo lắng, sợ hãi, abcxyz những thứ không mong muốn xảy ra cho bản thân và hệ sinh thái của mình; đồng thời đem lại những kết quả tốt trong những lĩnh vực nhất định.
Có một công thức chung được mặc định trong xã hội hiện nay, đó là cố gắng học tập, ra trường, lấy bằng cấp, cố gắng làm việc, kiếm được tiền, có địa vị,… rồi thành công sẽ chờ ta ở cuối đoạn đường ấy, và được xem là hạnh phúc. Vì lẽ đó, đa số mọi người đều xem thành công và hạnh phúc là hai từ đồng nghĩa.

hanh phuc va thanh cong khac nhau

Thật sự dễ dàng nhìn thấy rằng vào một ngày đẹp trời nào đó, khi đã đạt được những mục tiêu mà bản thân đã đề ra thì bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc. Điều này đúng không? Đúng chứ. Thậm chí nó còn là điều thật sự hấp dãn cho đích đến của thành công. Nhưng cơ bản, tư duy này còn đang thiếu sót. Chúng ta đã quên đi một đặc tính cố hữu của nhân loại, đó chính là “cả thèm chóng chán”. Một số nghiên cứu cho thấy rằng thời gian chúng ta cảm thấy hạnh phúc của chúng ta khi đạt được một mục tiêu dữ dội nào đó vào khoảng năm đến bảy tháng, trước khi chúng trở nên bình thường và chúng ta lại ao ước có được một cái gì tương tự nhưng tốt hơn. Thế là chúng ta lại tiếp tục cuộc đua mới, hiệp hai lại bắt đầu vì chúng ta tin rằng nó thật sự  sẽ mang lại hạnh phúc. Trên thực tế, nhân loại cũng đã chứng kiến biết bao con người thành công, giàu có, nổi tiếng như Chester Bennington của nhóm nhạc Linkin Park, Chris Cornell của Soundgarden,…  nhưng lại bị trầm cảm đến nỗi phải tìm đến phương án cuối cùng: cái chết!
Đọc tiếp »

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *