Template Tin Tức Mới Nhất

Hiển thị các bài đăng có nhãn SIMPLE+. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn SIMPLE+. Hiển thị tất cả bài đăng
Em liệu có buồn khi phải yêu một người như anh? Chẳng giàu có như bạn trai cũ của em, chẳng địa vị, tiền tài danh vọng như những người đang theo đuổi em, chẳng lời ong mật bay bổng, hay những lời tỏ tình lãng mạn, những câu nói ngọt ngào với em, anh chẳng thể nào bóng bẩy, hào nhoáng mang đến cho em một cuộc sống đủ đầy cả về vật chất lẫn tinh thần. Anh chẳng có gì hơn họ cả, họ có thể dẫn em đi ăn những bữa ăn sang trọng, mua cho em những món đồ đắt tiền, dẫn em đi du lịch khắp nơi trên thế giới, còn anh thì không, anh không thể trao em những thứ đó. Vì anh nghèo, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, anh còn phải lo cho bố mẹ ở quê, một mình anh ở thành phố này bương trải cuộc sống, anh còn phải gồng lưng kiếm tiền để gia đình có những ngày tháng tươi sáng hơn. Em có buồn không?

Em có tủi thân khi yêu một người như anh? Anh không thể hoàn toàn dành hết thời gian cho em, anh không thể bên cạnh em mọi lúc mọi nơi, không thể luôn theo sát bảo vệ em, chăm sóc em, dỗ dành em, anh không thể làm những thứ mà người ta có thể làm cho em. Vì anh phải kiếm tiền, bố mẹ chỉ trong cậy vào anh thôi, anh phải làm việc, phải cật lực lao động để lo cho tương lai của mình và của gia đình và cả tương lai của chúng mình sau này. Vì anh không muốn em sau này phải sống trong nghèo khổ, sống trong tủi thân, trách phận, anh không muốn em phải dè dặt sau này từng hạt cơm bát thóc, nên anh bây giờ cần phải cố gắng thật nhiều, cố gắng gấp trăm ngàn lần để những người anh yêu thương không phải chịu khổ. Em biết không, thời gian của anh một ngày rất ngắn ngủi, anh ước có thể dài ra để anh chia một phần thời gian ấy để quan tâm em.



Có những hôm anh làm việc đến kiệt sức, khi nghĩ rằng mình cần gọi điện thoại hỏi thăm em, khi tự nhiên anh nhớ em da diết thì khi ấy em đã ngủ rồi, anh lại lủi thủi tiếp tục làm việc. Vì anh cứ như thế nên chẳng thể bên cạnh em, dành hết thời gian cho em như những người con trai khác; họ chiều chuộng em, họ luôn bên cạnh em quan tâm, bảo vệ em, họ biết được rằng hôm nay liệu em vui hay buồn, còn anh với danh nghĩa một người bạn trai mà chẳng biết được rằng bây giờ em đang trải qua những cảm xúc gì. Nhiều lúc anh thấy mình bất lực thật sự, anh muốn mình có thể làm điều gì đó cho em nhưng anh chỉ có thể trao cho em tình cảm chân thành này thôi. Em liệu có hối hận khi trao trái tim cho một người như anh?

em có buồn khi yêu anh

Đọc tiếp »
Mở mắt dậy, quay sang nhìn đồng hồ đã 6 giờ sáng, nó hớt hải nhảy vội xuống giường đánh răng rửa mặt, nhét tạm ổ bánh mì cùng chai nước trái cây rồi lao ra đường vì sợ đi làm muộn. Nó luôn là đứa thức khuya nhất phòng 308 này nhưng lại là đứa luôn dậy sớm nhất phòng. Đêm qua, nó còn cố thức thật khuya để làm xong bản báo cáo công việc cho ngày mai thì sáng nay dậy đã phải cắm đầu chạy để kịp đến trường dự tiết thuyết trình cho kịp giờ.

6 giờ sáng, không khí buổi sớm của Đà Nẵng thật dịu mát, mới ngày hôm qua thôi trời còn nóng như đổ lửa, cái nắng chói chang hắt cả xuống đường đ để làm những con người lành tính nhất, hiền lành nhất cũng phải phát cáu vì nóng nực, nay cái nắng đã dịu bớt đi phần nào nhờ những cơn mưa rào không báo trước, cơn mưa này qua như "cơn mưa vàng" đầu mùa cho thành phố, nơi mà diện tích dành cho cây cối càng bị thu hẹp, trông đâu ra xa cũng chỉ toàn là những tòa nhà cao ốc sáng lóa này, nơi chỉ có khói bụi từ khí thải ô tô, xe máy và mùi người. Cơn mưa mang đi hết bao nỗi lo toan của không biết bao nhiêu con người ngoài kia, đem lại khởi đầu cho một ngày mới đầy hứng khởi. Xa xa, không khí còn lất phất những hạt mưa ca đầu ngày trong ánh bình minh, nắng không đđể làm nó phải khoác thêm lớp áo ngoài nhưng đ để làm đôi mi của nó chốc chốc chớp mi liên hồi vì chăm chú ngắm nhìn. Nắng nhảy múa trên từng những thanh sắt, nắng chiếu lên từng chiếc "vảy rồng" trên chiếc cầu được xem là biểu tượng của thành phố Đà Nẵng - thành phố của những chiếc cầu. Đã không biết bao lần nó đi qua nơi đây mà hôm nay nó mới nhận ra rằng Đà Nẵng lại đp đến như vậy.  

Còn nhớ, năm ngoái ngày này ở quê trời cũng mưa nhiều như thế vậy. Tháng 6 ướt giọt mưa ngâu, đến qua tiết trời tháng 7 bạt màu cơn mưa. Mưa rơi mưa rơi càng lúc càng nặng hạt như nước mắt của người con gái xa người yêu đã lâu, nay gặp lại bao nỗi niềm ùa về không cách nào có thể ngăn dònglệ tuôn rơi được. Trách ai thì trách cái anh Ngưu Lang, trách cái nàng Chức Nữ cũng vì chữ "tình" mà trễ nải, không chăm lo công việc của mình, để Ngọc Hoàng Thượng Đế bắt tội phải xa nhau, người đầu sông Ngân kẻ lại cuối dòng. May sao, Ngọc Hoàng thương tình cho họ một ơn huệ mỗi năm được gặp lại nhau một lần vào đêm rằm mùng 7 tháng 7 âm lịch hàng năm. Tương truyền, khi tiễn biệt nhau, Ngưu Lang và Chức Nữ khóc sướt mướt nhiều đến mức nước mắt họ rớt xuống trần gian mà hóa thành những cơn mưa và người dưới trần gian họ gọi đó là "mưa ngâu". Mà kể ra, hai người này cũng kỳ, cái tháng nào không khóc, khóc ở cái vụ lúa cho ra bông, sao không khóc vào dịp khác cho nông dân đỡ khổ lại khóc vào dịp này, làm lần nào đi ra đường người nó cũng ướt đẫm vì nước. Ừ phải rồi... cũng những ngày mưa như thế...

một chiều mưa nhớ anh
Đọc tiếp »
Khi đã đi đến từng tuổi này, em không hiểu sao mình là thích được tận hưởng sự cô đơn, em lại thích cảm giác một mình. Em của những ngày tháng trước ở những năm đôi mươi mới lớn, luôn muốn tìm kiếm cho mình một tình yêu đẹp như phim, luôn ganh tị khi nhìn người khác hạnh phúc, tay trong tay vai kề vai còn em phải lủi thủi một mình. Em muốn tìm một người có thể chăm sóc em khi em ốm, nuông chiều những cảm xúc thất thường trong em, người ấy có thể bên em khi em buồn, chia sẻ niềm vui với em, có thể chở em dạo vòng quanh thành phố vào một ngày đẹp trời nào đó.

Em ở tuổi đó luôn khao khát một người như vậy, một tình yêu lung linh như vậy. Em luôn than thở với bạn bè về chuyện cô đơn một mình, đùa vui với chúng bạn rằng mai mối cho mình. Nhưng em bây giờ không như thế nữa, khi có thể tự mình đi qua hết những ngày tháng đó, tự mình vui, tự mình buồn, tự mình an ủi mình, tự vỗ về bản thân, tự lau nước mắt, tự chữa lành vết thương của mình, khi em có thể tự nấu cháo ăn khi bệnh, tự mua thuốc cho mình, tự mình đi dạo, tự mình làm hết tất thảy những điều đó, khi em có thể tự yêu chính bản thân mình thì em lại thích cảm giác cô đơn như bây giờ.

em của bây giờ rất ổn

Đọc tiếp »
Em nghĩ sao nếu yêu một người đã có vợ? Em à! Tại sao phải làm khổ mình như vậy, em đủ trẻ, đủ thanh xuân, đủ nhan sắc, đủ điều kiện để bắt đầu một mối quan hệ nào khác mà không phải là người đã chung chăn gối cùng người khác. Em xứng đáng có được hạnh phúc trọn vẹn, tại sao lại va vào một người như anh? Em à! Tuổi xuân của người con gái sẽ trôi qua nhanh thôi, em không tiếc khi mình đã phung phí quá nhiều vào một chuyện tình chẳng thể đi đến đâu? Anh ấy có thể là người thành đạt, có thể là người khiến mọi người khác ngưỡng mộ nhưng em à, dù sao đó cũng là người đã có vợ, là người đã làm cha của những đứa con. Em có thể yêu mến anh ấy, một cảm giác thán phục, ngưỡng mộ vì anh tài giỏi nhưng em không thể trao hết trái tim mình cho người như vậy được.

người thứ ba

Đọc tiếp »
Tình yêu là một trong những mối quan hệ mà con người ta cố chấp nhất, chấp nhất nhất và kiên định nhất. Vì bản thân mỗi người gặp được nhau đã khó, thích nhau có cảm tình với nhau lại càng khó hơn nhưng quan trọng hơn là để đi được với nhau một quãng đường dài đó là điều thật sự không dễ dàng. Nó cần ở hai người những sự thông cảm thấu hiểu, nhường nhịn nhau, không thể cả hai người đều muốn chiến thắng, đều lấn lướt nhau thì sẽ không bền vững, nó cần ở cả hai những sự chia sẻ, tin tưởng, cùng nhau vun đắp hạnh phúc, vì tình yêu sẽ chết nếu chỉ một người vun còn người kia lại xới lên. Mà những người đã lao vào tình yêu thường mắc kẹt trong ấy không thể nào thoát ra được, họ mù quáng, cố chấp với tình yêu của mình. Họ không muốn buông tay người mình yên dù là cách này hay cách khác, dù thật sự đó chỉ còn là sự đổ vỡ.

kết thúc một cuộc tình

Đọc tiếp »
Tôi gặp Tuấn vào một ngày trời đẹp lắm. Học xong tiết Hóa, cả lớp mệt rã rời, vì tiết Hóa với một lớp ban D thật sự khó khăn, những phương trình khó hiểu, những con số, hàng trăm chất khác nhau trộn vào nhau lại ra hàng trăm chất khác, dù có cố thế nào tôi cũng không thể ép mình nhớ được. Cô vừa bước ra khỏi lớp, tiết thứ 4 của ngày thứ 2 trôi qua trong uể oải như thế, tôi nằm vật ra bàn, không còn muốn làm gì nữa. Tiết học không chỉ khó mà còn áp lực bởi cô dạy Hóa là một người được mệnh danh là khó tính. Định lim dim nghỉ tí xíu trước khi vào tiết sinh hoạt cuối của cô chủ nhiệm.



Đang mê man trong giấc ngủ, cô chủ nhiệm bước vào cả lớp ồ lên, tôi giật mình dụi mắt thức giấc, đang mơ về món ăn trưa nay mẹ nấu, đang thèm thuồng thì lại bị đánh thức. Cô đứng trước lớp cùng một người bạn lạ hoắc. Cả lớp bắt đầu chăm chú nhìn lên bảng, cô giới thiệu bằng giọng hết sức là hồ hởi và thích thú “Đây là bạn Tuấn, Tuấn chuyển trường về lớp mình học, cô mong các bạn sẽ giúp đỡ bạn ấy trong học tập nhé!”. Cả lớp xì xào, chúng nó hướng mắt về chàng trai cao gầy, nước da trắng bóc mà tôi tưởng là con gái, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng để lộ khuôn mặt sáng sủa đầy thiện cảm, cậu gãi đầu nở nụ cười, má lúm đồng tiền rất sâu làm bọn con gái cứ hú hét cả lên. Đính chính là tôi cũng là con gái, nhưng tôi không mấy hứng thú với những điều mà bọn con gái trong lớp hứng thú. Tôi thu mình vào góc lớp nhìn cậu ấy, quan sát từng động tác, từng câu nói của cậu rất kỹ càng. Vì tính tôi thích chăm chú, quan sát mọi người xung quanh. Cậu bắt đầu nói “Mình tên Tuấn, mình chuyển đến đây học vì bố mình chuyển công tác, mình phải theo bố, mình hi vọng các bạn có thể giúp đỡ mình. Mình cảm ơn các bạn!”. Cậu chàng với những lời nói lưu loát, với phong thái tự tin cùng sự hòa đồng thân thiện. Cả lớp ồ lên , vỗ tay rầm rầm, lớp tôi được cái rất thân thiện luôn dang rộng vòng tay chào đó những người mới chứ không phải là kiểu ma cũ bắt nạt ma mới.

Cô giáo chủ nhiệm sắp xếp vị trí ngồi, cả lớp ai ai cũng ngồi cặp với nhau rồi, chỉ có mình tôi là ngồi một mình ở góc lớp, không phải vì tôi bị cô lập chỉ là tôi thích ngồi cuối tận hưởng cảm giác một mình cũng như là quan sát được cả lớp mình. Tuấn bước đến trước bàn tôi, để cặp vào, cậu cười híp mí nhìn tôi “Chào cậu, mình ngồi ở đây nhé, mong cậu giúp đỡ”. Tôi mỉm cười nhìn Tuấn rồi ngồi vào trong cho cậu ấy ngồi.

tình bạn

Đọc tiếp »
Bản thân mình thấy thất bại nhất là khi nào? Là khi mình chỉ có thể đứng bên ngoài cuộc sống của một người nào đó mà lúc nào mình cũng quan tâm, cũng muốn biết về những điều xung quanh cuộc sống của người ấy, ngay cả khi cả hai chẳng còn thuộc về nhau nữa. Sao bản thân em lại thất bại như thế này. Bọn mình chia tay vì một vài lý do nào đó, người ta nói rằng chia tay là vì hết yêu chứ chẳng có lý do nào cả, chẳng có vì đâu do đâu dẫn đến chuyện mình không còn bên nhau nhưng chuyện tình mình lại khác.

Bọn mình chia tay nhưng em vẫn còn yêu, chỉ là em để lòng tự tôn của mình một phút nào đó vượt qua khỏi những tình cảm của chúng mình, không phải em không còn yêu anh, không phải em muốn xa anh, chỉ là em làm mình làm mẩy, em muốn anh vỗ về xuống nước với em nhưng em không biết được rằng khi điều đó xảy ra quá nhiều, nó khiến anh cảm thấy mệt mỏi phiền phức, khiến anh cảm thấy mình không được nhận lại yêu thương mà chỉ có thể trao đi mà thôi. Tình yêu là tình cảm mà phải có cả cho và nhận, có thể em sai khi đã khiến anh nghĩ rằng mình không được yêu thương, có thể em sai khi trong chuyện tình mình mà luôn cho rằng mình phải thắng anh, hơn anh. Tình cảm mà cả hai người đều muốn hơn thua nhau thì không thể nào lâu bền được. Có thể em sai rồi. Anh mệt mỏi khi phải chịu đựng người có tính khí như em, anh chán nản khi cứ phải đuổi theo một điều gì đó trong khi đáng lẽ anh cũng được nhận lại, anh cảm thấy buồn phiền khi em quá trẻ con, không bao giờ chịu thấu hiểu, thông cảm cho anh. Anh cảm thấy kiệt sức khi cứ chạy theo em, vỗ về em trong khi nhiều lúc rõ ràng chuyện đó rất nhỏ nhặt, rõ ràng anh chẳng làm gì sai cả.


Rồi như giọt nước tràn ly, sự chịu đựng của anh cũng đến một giới hạn nào đó, khi nó vượt quá tình cảm anh dành cho em thì anh sẽ cảm thấy đó không còn là nuông chiều yêu thương em mà đó là phiền phức, là rắc rối, là những điều anh chẳng còn cảm xúc gì nữa. Em không hề thấu những cảm xúc hỗn độn trong lòng anh, em cứ thế mà tiếp tục thể hiện cái tôi của mình, em cứ thế mà dung túng cho bản thân, em nghĩ rằng mình đáng nhận được những điều ấy, đó là điều hiển nhiên em cứ dựa dẫm vào anh như thế. Em vẫn tiếp tục nuôi lớn niềm kiêu hãnh của mình, hơn thua với anh dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt nhất.



Những lần anh nhận sai thưa dần, những lần anh xuống nước, nhường nhịn em nó chẳng còn thể hiện sự yêu chiều của anh, mà nó thể hiện sự bất lực, sự bất cần, anh chẳng muốn bận tâm quá nhiều về những điều xung quanh em nữa. Anh bắt đầu im lặng, những sự im lặng đáng sợ mà anh dành cho những vô lý của em. Em dần nhận ra rằng mình chẳng còn vui  trước những điều vô cớ mà mình thắng anh, em chẳng còn thấy kiêu hãnh khi mình hơn thua được anh. Em hiểu rằng có sự thay đổi nào đó trong ánh mắt của anh sau những lần mình cãi nhau, những lần em vô cớ, nó trở nên lạnh nhạt, vô hồn. Anh từ bỏ việc làm cho em vui, quan tâm đến những cảm xúc của em.

Mình chia tay nhau như một điều tất yếu khi mối quan hệ chẳng còn giữ lửa được cho nhau, anh nhận ra mình quá khác nhau, em quá trẻ con, trong khi anh trưởng thành, anh cần người phụ nữ bên cạnh chia sẽ, thấu hiểu anh cả trong công việc lẫn cuộc sống chứ không phải đứa trẻ mà khi anh đi làm mệt mỏi trở về còn phải dỗ dành. Anh cần người nâng khăn sửa túi chứ không phải người anh phải nhúng nhường quá nhiều vì những điều vô cớ. Và rồi em trở thành người thất bại đứng ngoài cuộc sống của anh mãi mãi.

Tố Uyên
Đọc tiếp »
Em biết điều đó sẽ rất xấu hổ, sẽ rất thất bại nhưng khi mình không bên nhau nữa em giữ thói quen hay vào trang cá nhân của anh để xem cuộc sống của anh bây giờ ra sao, anh sống có tốt không khi không có em bên cạnh, anh và người ấy liệu có đang hạnh phúc, yêu thương nhau hay không? Hay anh lại chia tay chị và đến với một người mới sau cả em cả chị. Em chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn cuộc sống của anh, cuộc sống ấy đã từng có hình bóng của em, từng có vị trí của em ở một nơi nào đó. Bây giờ trong trang cá nhân của anh, một dấu vết về em cũng chẳng còn, như thể chúng ta là những người xa lạ chẳng hề quen biết nhau chứ nói chi yêu nhau một thời gian dài như vậy. Em đứng ngoài nhìn xem anh có hạnh phúc không? Người mới của anh liệu hơn em không hay thua kém em về mọi mặt? Em đã từng ích kỷ, nhỏ nhen như vậy, so sánh mình với người mới của anh, nếu họ thua kém em, công việc cũng chẳng được tốt như em hay đơn giản là họ thấp hơn em thì đó cũng là lý do để em an ủi bản thân mình vui, tự tạo niềm vui của mình bằng những gì nhỏ nhặt bên cạnh cuộc sống của anh.


Đọc tiếp »
Tôi có một cô bạn, cô ấy chạc tuổi tôi, đồng nghiệp chung công ty. Một người con gái hoạt bát, nhanh nhẹn, rất cá tính và cũng kì quặc. Cô cũng yêu một người đàn ông rồi cũng chia tay như bao chuyện tình dang dở khác bằng cách này hoặc cách khác. Cô ấy có thói quen rất lạ thường vào facebook của bạn trai cũ để xem cuộc sống của anh ấy như thế nào, không phải là vì cô ấy muốn biết anh có sống tốt hay không mà chúc phúc cho anh, nếu như vậy tôi đã chẳng nói làm gì, đằng này cô ấy vào để soi để tăm tia cuộc sống mới của anh bạn trai ấy khi thiếu vắng bóng hình cô. Cô muốn xem anh bây giờ sống như thế nào, có tốt hay không và cô sẽ hả hê mà vui khi thấy người bạn gái mới của anh không xinh đẹp như mình, không tài giỏi như mình, chỉ là một cô gái bình thường thôi. Cô cảm thấy rất sung sướng vì cho rằng anh ta sẽ chẳng tìm được người nào tốt hơn cô, bỏ lỡ cô là chuyện sai lầm nhất trong cuộc đời anh ta.



Tôi ngạc nhiên khi thấy cô cười hí hửng chỉ vào hình bạn gái mới của anh ấy “Này cậu xem, có đẹp gì hơn mình đâu, còn thấp hơn mình nữa, để xem hạnh phúc được bao lâu”. Tôi nhìn bức hình một cách khó hiểu, tôi hỏi lại “Còn nếu cậu thấy anh ta có người yêu mới tốt hơn, đẹp hơn cậu, cao hơn cậu, công việc tốt hơn cậu thì cậu sẽ nghĩ như thế nào?”. Cô ấy nhìn tôi đứng hình, ánh mắt khó hiểu không sao nói được, cô chối bỏ mọi điều phi lý như vậy có thể xảy ra vì cô cho rằng chỉ có cô mới thật sự là người xứng đáng với anh. Tôi cười nhìn cô rồi bước đến bàn làm việc của mình.


Đọc tiếp »
Em là một cô gái trẻ, đẹp, yếu đuối và rất bướng bỉnh. Em yêu người ấy mặc cho mọi người ai cũng can ngăn vì cho rằng người không hợp với em, em xứng đáng có người tốt đẹp hơn để yêu. Họ cứ thế lao vào nhau, chẳng phải những chàng trai càng tồi thì phụ nữ càng bị thu hút hay sao? Hay bản thân em còn nhỏ, em lầm tưởng cảm giác chinh phục hưng phấn với tình yêu thật sự? Họ lao vào nhau một cách vội vã, một cách ồn ào, em dành tất cả bản thân mình để yêu, em yêu như thể ngày mai không còn được yêu nữa. Người đón nhận tình yêu của em cũng cuồng nhiệt như vậy, người càng làm em bấn loạn, càng làm em say mê, càng làm em không thể dứt ra được. Nhưng tình yêu nếu quá vội vàng sẽ trở nên chóng tàn, nếu quá cuồng nhiệt mà không có khoảng lặng sẽ dễ chán nhau. Khi hết lửa yêu thương, khi em trong người không còn đủ hứng thú, đủ thú vị để chinh phục. Khi em đã dùng hết tất cả bản thân mình để yêu người thì người thấy em chẳng còn điều gì để khám phá, người thấy em trở nên bình thường rồi bắt đầu ngán em. Những cuộc cãi vã bắt đầu diễn ra khi em thấy người thường hay về khuya, mùi rượu cùng mùi nước hoa xen lẫn, khi em thấy người trên cổ áo có vết son môi.
  
nâng niu bản thân

Đọc tiếp »
Phụ nữ sau khi chia tay, họ thường chìm đắm trong đau khổ, tự dày vò bản thân mình với những câu hỏi “Liệu anh ấy có bao giờ yêu mình thật lòng?” “Mình không xứng đáng với anh ấy nữa”. Họ thường tự vấn bản thân mình bằng những câu hỏi như vậy, rồi tự làm đau mình, tự cô đơn, tự tủi thân. Phụ nữ khi chia tay, họ đau vì chuyện tình ấy tan vỡ là một nửa, một nửa còn lại họ cố khuếch đại nỗi đau ấy, tự dày vò chính mình. Đó là một thói quen của những người phụ nữ khi yêu. Nên họ phải mất một quãng thời gian để bản thân ngưng dằn vặt, ngưng đặt câu hỏi, để cân bằng cuộc sống, quên đi niềm đau, bắt đầu lại từ đầu.

anh và em

Đọc tiếp »
Em à! tình yêu trên đời không thể gượng ép được. Trong tất cả các mối quan hệ thì tình yêu là mối quan hệ mong manh nhất nhưng lại cần những sự để tâm nhất.

Em đừng chấp nhận lời yêu anh nếu bản thân em còn vương vấn người cũ. Anh không muốn khi bên anh mà tâm trí em cứ thuộc về một nơi nào đó mà anh không thể nhìn thấy được. Anh không muốn khi kề bên nhau mà em lại cứ day dứt, đau đáu về hình bóng của một ai đó, một người mà em chẳng thể quên được. Nếu em vẫn không thể buông bỏ người thì đừng đến bên anh, anh không muốn khi anh nhìn em một cách âu yếm, nhìn anh với tất cả những yêu thương thì đáp lại anh chỉ là ánh mắt dửng dưng, vô hồn không chút cảm xúc. Ánh mắt là thứ không thể nói dối được, khi em yêu ai đó, ánh mắt em sẽ lấp lánh khi bên người ấy, đó là ánh mắt của hạnh phúc. Ánh mắt em sẽ sáng lên khi nhìn thấy người em yêu, vì em đã chờ đợi một thời gian và em không thể kiềm được nỗi nhớ về họ. Vì vậy đừng nhận lời yêu anh một cách nhanh chóng, anh thật sự không muốn khi nhìn thấy ánh mắt không cảm xúc của em, anh sẽ đau lòng khi nhìn vào đấy chẳng vị trí nào là dành cho anh.

đừng bên anh khi em chưa quên được anh ấy

Đọc tiếp »

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *