Template Tin Tức Mới Nhất

Hiển thị các bài đăng có nhãn SIMPLE. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn SIMPLE. Hiển thị tất cả bài đăng
Em liệu có buồn khi phải yêu một người như anh? Chẳng giàu có như bạn trai cũ của em, chẳng địa vị, tiền tài danh vọng như những người đang theo đuổi em, chẳng lời ong mật bay bổng, hay những lời tỏ tình lãng mạn, những câu nói ngọt ngào với em, anh chẳng thể nào bóng bẩy, hào nhoáng mang đến cho em một cuộc sống đủ đầy cả về vật chất lẫn tinh thần. Anh chẳng có gì hơn họ cả, họ có thể dẫn em đi ăn những bữa ăn sang trọng, mua cho em những món đồ đắt tiền, dẫn em đi du lịch khắp nơi trên thế giới, còn anh thì không, anh không thể trao em những thứ đó. Vì anh nghèo, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, anh còn phải lo cho bố mẹ ở quê, một mình anh ở thành phố này bương trải cuộc sống, anh còn phải gồng lưng kiếm tiền để gia đình có những ngày tháng tươi sáng hơn. Em có buồn không?

Em có tủi thân khi yêu một người như anh? Anh không thể hoàn toàn dành hết thời gian cho em, anh không thể bên cạnh em mọi lúc mọi nơi, không thể luôn theo sát bảo vệ em, chăm sóc em, dỗ dành em, anh không thể làm những thứ mà người ta có thể làm cho em. Vì anh phải kiếm tiền, bố mẹ chỉ trong cậy vào anh thôi, anh phải làm việc, phải cật lực lao động để lo cho tương lai của mình và của gia đình và cả tương lai của chúng mình sau này. Vì anh không muốn em sau này phải sống trong nghèo khổ, sống trong tủi thân, trách phận, anh không muốn em phải dè dặt sau này từng hạt cơm bát thóc, nên anh bây giờ cần phải cố gắng thật nhiều, cố gắng gấp trăm ngàn lần để những người anh yêu thương không phải chịu khổ. Em biết không, thời gian của anh một ngày rất ngắn ngủi, anh ước có thể dài ra để anh chia một phần thời gian ấy để quan tâm em.



Có những hôm anh làm việc đến kiệt sức, khi nghĩ rằng mình cần gọi điện thoại hỏi thăm em, khi tự nhiên anh nhớ em da diết thì khi ấy em đã ngủ rồi, anh lại lủi thủi tiếp tục làm việc. Vì anh cứ như thế nên chẳng thể bên cạnh em, dành hết thời gian cho em như những người con trai khác; họ chiều chuộng em, họ luôn bên cạnh em quan tâm, bảo vệ em, họ biết được rằng hôm nay liệu em vui hay buồn, còn anh với danh nghĩa một người bạn trai mà chẳng biết được rằng bây giờ em đang trải qua những cảm xúc gì. Nhiều lúc anh thấy mình bất lực thật sự, anh muốn mình có thể làm điều gì đó cho em nhưng anh chỉ có thể trao cho em tình cảm chân thành này thôi. Em liệu có hối hận khi trao trái tim cho một người như anh?

em có buồn khi yêu anh

Đọc tiếp »
Mở mắt dậy, quay sang nhìn đồng hồ đã 6 giờ sáng, nó hớt hải nhảy vội xuống giường đánh răng rửa mặt, nhét tạm ổ bánh mì cùng chai nước trái cây rồi lao ra đường vì sợ đi làm muộn. Nó luôn là đứa thức khuya nhất phòng 308 này nhưng lại là đứa luôn dậy sớm nhất phòng. Đêm qua, nó còn cố thức thật khuya để làm xong bản báo cáo công việc cho ngày mai thì sáng nay dậy đã phải cắm đầu chạy để kịp đến trường dự tiết thuyết trình cho kịp giờ.

6 giờ sáng, không khí buổi sớm của Đà Nẵng thật dịu mát, mới ngày hôm qua thôi trời còn nóng như đổ lửa, cái nắng chói chang hắt cả xuống đường đ để làm những con người lành tính nhất, hiền lành nhất cũng phải phát cáu vì nóng nực, nay cái nắng đã dịu bớt đi phần nào nhờ những cơn mưa rào không báo trước, cơn mưa này qua như "cơn mưa vàng" đầu mùa cho thành phố, nơi mà diện tích dành cho cây cối càng bị thu hẹp, trông đâu ra xa cũng chỉ toàn là những tòa nhà cao ốc sáng lóa này, nơi chỉ có khói bụi từ khí thải ô tô, xe máy và mùi người. Cơn mưa mang đi hết bao nỗi lo toan của không biết bao nhiêu con người ngoài kia, đem lại khởi đầu cho một ngày mới đầy hứng khởi. Xa xa, không khí còn lất phất những hạt mưa ca đầu ngày trong ánh bình minh, nắng không đđể làm nó phải khoác thêm lớp áo ngoài nhưng đ để làm đôi mi của nó chốc chốc chớp mi liên hồi vì chăm chú ngắm nhìn. Nắng nhảy múa trên từng những thanh sắt, nắng chiếu lên từng chiếc "vảy rồng" trên chiếc cầu được xem là biểu tượng của thành phố Đà Nẵng - thành phố của những chiếc cầu. Đã không biết bao lần nó đi qua nơi đây mà hôm nay nó mới nhận ra rằng Đà Nẵng lại đp đến như vậy.  

Còn nhớ, năm ngoái ngày này ở quê trời cũng mưa nhiều như thế vậy. Tháng 6 ướt giọt mưa ngâu, đến qua tiết trời tháng 7 bạt màu cơn mưa. Mưa rơi mưa rơi càng lúc càng nặng hạt như nước mắt của người con gái xa người yêu đã lâu, nay gặp lại bao nỗi niềm ùa về không cách nào có thể ngăn dònglệ tuôn rơi được. Trách ai thì trách cái anh Ngưu Lang, trách cái nàng Chức Nữ cũng vì chữ "tình" mà trễ nải, không chăm lo công việc của mình, để Ngọc Hoàng Thượng Đế bắt tội phải xa nhau, người đầu sông Ngân kẻ lại cuối dòng. May sao, Ngọc Hoàng thương tình cho họ một ơn huệ mỗi năm được gặp lại nhau một lần vào đêm rằm mùng 7 tháng 7 âm lịch hàng năm. Tương truyền, khi tiễn biệt nhau, Ngưu Lang và Chức Nữ khóc sướt mướt nhiều đến mức nước mắt họ rớt xuống trần gian mà hóa thành những cơn mưa và người dưới trần gian họ gọi đó là "mưa ngâu". Mà kể ra, hai người này cũng kỳ, cái tháng nào không khóc, khóc ở cái vụ lúa cho ra bông, sao không khóc vào dịp khác cho nông dân đỡ khổ lại khóc vào dịp này, làm lần nào đi ra đường người nó cũng ướt đẫm vì nước. Ừ phải rồi... cũng những ngày mưa như thế...

một chiều mưa nhớ anh
Đọc tiếp »
Khi đã đi đến từng tuổi này, em không hiểu sao mình là thích được tận hưởng sự cô đơn, em lại thích cảm giác một mình. Em của những ngày tháng trước ở những năm đôi mươi mới lớn, luôn muốn tìm kiếm cho mình một tình yêu đẹp như phim, luôn ganh tị khi nhìn người khác hạnh phúc, tay trong tay vai kề vai còn em phải lủi thủi một mình. Em muốn tìm một người có thể chăm sóc em khi em ốm, nuông chiều những cảm xúc thất thường trong em, người ấy có thể bên em khi em buồn, chia sẻ niềm vui với em, có thể chở em dạo vòng quanh thành phố vào một ngày đẹp trời nào đó.

Em ở tuổi đó luôn khao khát một người như vậy, một tình yêu lung linh như vậy. Em luôn than thở với bạn bè về chuyện cô đơn một mình, đùa vui với chúng bạn rằng mai mối cho mình. Nhưng em bây giờ không như thế nữa, khi có thể tự mình đi qua hết những ngày tháng đó, tự mình vui, tự mình buồn, tự mình an ủi mình, tự vỗ về bản thân, tự lau nước mắt, tự chữa lành vết thương của mình, khi em có thể tự nấu cháo ăn khi bệnh, tự mua thuốc cho mình, tự mình đi dạo, tự mình làm hết tất thảy những điều đó, khi em có thể tự yêu chính bản thân mình thì em lại thích cảm giác cô đơn như bây giờ.

em của bây giờ rất ổn

Đọc tiếp »
Em nghĩ sao nếu yêu một người đã có vợ? Em à! Tại sao phải làm khổ mình như vậy, em đủ trẻ, đủ thanh xuân, đủ nhan sắc, đủ điều kiện để bắt đầu một mối quan hệ nào khác mà không phải là người đã chung chăn gối cùng người khác. Em xứng đáng có được hạnh phúc trọn vẹn, tại sao lại va vào một người như anh? Em à! Tuổi xuân của người con gái sẽ trôi qua nhanh thôi, em không tiếc khi mình đã phung phí quá nhiều vào một chuyện tình chẳng thể đi đến đâu? Anh ấy có thể là người thành đạt, có thể là người khiến mọi người khác ngưỡng mộ nhưng em à, dù sao đó cũng là người đã có vợ, là người đã làm cha của những đứa con. Em có thể yêu mến anh ấy, một cảm giác thán phục, ngưỡng mộ vì anh tài giỏi nhưng em không thể trao hết trái tim mình cho người như vậy được.

người thứ ba

Đọc tiếp »
Tình yêu là một trong những mối quan hệ mà con người ta cố chấp nhất, chấp nhất nhất và kiên định nhất. Vì bản thân mỗi người gặp được nhau đã khó, thích nhau có cảm tình với nhau lại càng khó hơn nhưng quan trọng hơn là để đi được với nhau một quãng đường dài đó là điều thật sự không dễ dàng. Nó cần ở hai người những sự thông cảm thấu hiểu, nhường nhịn nhau, không thể cả hai người đều muốn chiến thắng, đều lấn lướt nhau thì sẽ không bền vững, nó cần ở cả hai những sự chia sẻ, tin tưởng, cùng nhau vun đắp hạnh phúc, vì tình yêu sẽ chết nếu chỉ một người vun còn người kia lại xới lên. Mà những người đã lao vào tình yêu thường mắc kẹt trong ấy không thể nào thoát ra được, họ mù quáng, cố chấp với tình yêu của mình. Họ không muốn buông tay người mình yên dù là cách này hay cách khác, dù thật sự đó chỉ còn là sự đổ vỡ.

kết thúc một cuộc tình

Đọc tiếp »
Tôi gặp Tuấn vào một ngày trời đẹp lắm. Học xong tiết Hóa, cả lớp mệt rã rời, vì tiết Hóa với một lớp ban D thật sự khó khăn, những phương trình khó hiểu, những con số, hàng trăm chất khác nhau trộn vào nhau lại ra hàng trăm chất khác, dù có cố thế nào tôi cũng không thể ép mình nhớ được. Cô vừa bước ra khỏi lớp, tiết thứ 4 của ngày thứ 2 trôi qua trong uể oải như thế, tôi nằm vật ra bàn, không còn muốn làm gì nữa. Tiết học không chỉ khó mà còn áp lực bởi cô dạy Hóa là một người được mệnh danh là khó tính. Định lim dim nghỉ tí xíu trước khi vào tiết sinh hoạt cuối của cô chủ nhiệm.



Đang mê man trong giấc ngủ, cô chủ nhiệm bước vào cả lớp ồ lên, tôi giật mình dụi mắt thức giấc, đang mơ về món ăn trưa nay mẹ nấu, đang thèm thuồng thì lại bị đánh thức. Cô đứng trước lớp cùng một người bạn lạ hoắc. Cả lớp bắt đầu chăm chú nhìn lên bảng, cô giới thiệu bằng giọng hết sức là hồ hởi và thích thú “Đây là bạn Tuấn, Tuấn chuyển trường về lớp mình học, cô mong các bạn sẽ giúp đỡ bạn ấy trong học tập nhé!”. Cả lớp xì xào, chúng nó hướng mắt về chàng trai cao gầy, nước da trắng bóc mà tôi tưởng là con gái, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng để lộ khuôn mặt sáng sủa đầy thiện cảm, cậu gãi đầu nở nụ cười, má lúm đồng tiền rất sâu làm bọn con gái cứ hú hét cả lên. Đính chính là tôi cũng là con gái, nhưng tôi không mấy hứng thú với những điều mà bọn con gái trong lớp hứng thú. Tôi thu mình vào góc lớp nhìn cậu ấy, quan sát từng động tác, từng câu nói của cậu rất kỹ càng. Vì tính tôi thích chăm chú, quan sát mọi người xung quanh. Cậu bắt đầu nói “Mình tên Tuấn, mình chuyển đến đây học vì bố mình chuyển công tác, mình phải theo bố, mình hi vọng các bạn có thể giúp đỡ mình. Mình cảm ơn các bạn!”. Cậu chàng với những lời nói lưu loát, với phong thái tự tin cùng sự hòa đồng thân thiện. Cả lớp ồ lên , vỗ tay rầm rầm, lớp tôi được cái rất thân thiện luôn dang rộng vòng tay chào đó những người mới chứ không phải là kiểu ma cũ bắt nạt ma mới.

Cô giáo chủ nhiệm sắp xếp vị trí ngồi, cả lớp ai ai cũng ngồi cặp với nhau rồi, chỉ có mình tôi là ngồi một mình ở góc lớp, không phải vì tôi bị cô lập chỉ là tôi thích ngồi cuối tận hưởng cảm giác một mình cũng như là quan sát được cả lớp mình. Tuấn bước đến trước bàn tôi, để cặp vào, cậu cười híp mí nhìn tôi “Chào cậu, mình ngồi ở đây nhé, mong cậu giúp đỡ”. Tôi mỉm cười nhìn Tuấn rồi ngồi vào trong cho cậu ấy ngồi.

tình bạn

Đọc tiếp »
Bản thân mình thấy thất bại nhất là khi nào? Là khi mình chỉ có thể đứng bên ngoài cuộc sống của một người nào đó mà lúc nào mình cũng quan tâm, cũng muốn biết về những điều xung quanh cuộc sống của người ấy, ngay cả khi cả hai chẳng còn thuộc về nhau nữa. Sao bản thân em lại thất bại như thế này. Bọn mình chia tay vì một vài lý do nào đó, người ta nói rằng chia tay là vì hết yêu chứ chẳng có lý do nào cả, chẳng có vì đâu do đâu dẫn đến chuyện mình không còn bên nhau nhưng chuyện tình mình lại khác.

Bọn mình chia tay nhưng em vẫn còn yêu, chỉ là em để lòng tự tôn của mình một phút nào đó vượt qua khỏi những tình cảm của chúng mình, không phải em không còn yêu anh, không phải em muốn xa anh, chỉ là em làm mình làm mẩy, em muốn anh vỗ về xuống nước với em nhưng em không biết được rằng khi điều đó xảy ra quá nhiều, nó khiến anh cảm thấy mệt mỏi phiền phức, khiến anh cảm thấy mình không được nhận lại yêu thương mà chỉ có thể trao đi mà thôi. Tình yêu là tình cảm mà phải có cả cho và nhận, có thể em sai khi đã khiến anh nghĩ rằng mình không được yêu thương, có thể em sai khi trong chuyện tình mình mà luôn cho rằng mình phải thắng anh, hơn anh. Tình cảm mà cả hai người đều muốn hơn thua nhau thì không thể nào lâu bền được. Có thể em sai rồi. Anh mệt mỏi khi phải chịu đựng người có tính khí như em, anh chán nản khi cứ phải đuổi theo một điều gì đó trong khi đáng lẽ anh cũng được nhận lại, anh cảm thấy buồn phiền khi em quá trẻ con, không bao giờ chịu thấu hiểu, thông cảm cho anh. Anh cảm thấy kiệt sức khi cứ chạy theo em, vỗ về em trong khi nhiều lúc rõ ràng chuyện đó rất nhỏ nhặt, rõ ràng anh chẳng làm gì sai cả.


Rồi như giọt nước tràn ly, sự chịu đựng của anh cũng đến một giới hạn nào đó, khi nó vượt quá tình cảm anh dành cho em thì anh sẽ cảm thấy đó không còn là nuông chiều yêu thương em mà đó là phiền phức, là rắc rối, là những điều anh chẳng còn cảm xúc gì nữa. Em không hề thấu những cảm xúc hỗn độn trong lòng anh, em cứ thế mà tiếp tục thể hiện cái tôi của mình, em cứ thế mà dung túng cho bản thân, em nghĩ rằng mình đáng nhận được những điều ấy, đó là điều hiển nhiên em cứ dựa dẫm vào anh như thế. Em vẫn tiếp tục nuôi lớn niềm kiêu hãnh của mình, hơn thua với anh dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt nhất.



Những lần anh nhận sai thưa dần, những lần anh xuống nước, nhường nhịn em nó chẳng còn thể hiện sự yêu chiều của anh, mà nó thể hiện sự bất lực, sự bất cần, anh chẳng muốn bận tâm quá nhiều về những điều xung quanh em nữa. Anh bắt đầu im lặng, những sự im lặng đáng sợ mà anh dành cho những vô lý của em. Em dần nhận ra rằng mình chẳng còn vui  trước những điều vô cớ mà mình thắng anh, em chẳng còn thấy kiêu hãnh khi mình hơn thua được anh. Em hiểu rằng có sự thay đổi nào đó trong ánh mắt của anh sau những lần mình cãi nhau, những lần em vô cớ, nó trở nên lạnh nhạt, vô hồn. Anh từ bỏ việc làm cho em vui, quan tâm đến những cảm xúc của em.

Mình chia tay nhau như một điều tất yếu khi mối quan hệ chẳng còn giữ lửa được cho nhau, anh nhận ra mình quá khác nhau, em quá trẻ con, trong khi anh trưởng thành, anh cần người phụ nữ bên cạnh chia sẽ, thấu hiểu anh cả trong công việc lẫn cuộc sống chứ không phải đứa trẻ mà khi anh đi làm mệt mỏi trở về còn phải dỗ dành. Anh cần người nâng khăn sửa túi chứ không phải người anh phải nhúng nhường quá nhiều vì những điều vô cớ. Và rồi em trở thành người thất bại đứng ngoài cuộc sống của anh mãi mãi.

Tố Uyên
Đọc tiếp »
Em biết điều đó sẽ rất xấu hổ, sẽ rất thất bại nhưng khi mình không bên nhau nữa em giữ thói quen hay vào trang cá nhân của anh để xem cuộc sống của anh bây giờ ra sao, anh sống có tốt không khi không có em bên cạnh, anh và người ấy liệu có đang hạnh phúc, yêu thương nhau hay không? Hay anh lại chia tay chị và đến với một người mới sau cả em cả chị. Em chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn cuộc sống của anh, cuộc sống ấy đã từng có hình bóng của em, từng có vị trí của em ở một nơi nào đó. Bây giờ trong trang cá nhân của anh, một dấu vết về em cũng chẳng còn, như thể chúng ta là những người xa lạ chẳng hề quen biết nhau chứ nói chi yêu nhau một thời gian dài như vậy. Em đứng ngoài nhìn xem anh có hạnh phúc không? Người mới của anh liệu hơn em không hay thua kém em về mọi mặt? Em đã từng ích kỷ, nhỏ nhen như vậy, so sánh mình với người mới của anh, nếu họ thua kém em, công việc cũng chẳng được tốt như em hay đơn giản là họ thấp hơn em thì đó cũng là lý do để em an ủi bản thân mình vui, tự tạo niềm vui của mình bằng những gì nhỏ nhặt bên cạnh cuộc sống của anh.


Đọc tiếp »
Tôi có một cô bạn, cô ấy chạc tuổi tôi, đồng nghiệp chung công ty. Một người con gái hoạt bát, nhanh nhẹn, rất cá tính và cũng kì quặc. Cô cũng yêu một người đàn ông rồi cũng chia tay như bao chuyện tình dang dở khác bằng cách này hoặc cách khác. Cô ấy có thói quen rất lạ thường vào facebook của bạn trai cũ để xem cuộc sống của anh ấy như thế nào, không phải là vì cô ấy muốn biết anh có sống tốt hay không mà chúc phúc cho anh, nếu như vậy tôi đã chẳng nói làm gì, đằng này cô ấy vào để soi để tăm tia cuộc sống mới của anh bạn trai ấy khi thiếu vắng bóng hình cô. Cô muốn xem anh bây giờ sống như thế nào, có tốt hay không và cô sẽ hả hê mà vui khi thấy người bạn gái mới của anh không xinh đẹp như mình, không tài giỏi như mình, chỉ là một cô gái bình thường thôi. Cô cảm thấy rất sung sướng vì cho rằng anh ta sẽ chẳng tìm được người nào tốt hơn cô, bỏ lỡ cô là chuyện sai lầm nhất trong cuộc đời anh ta.



Tôi ngạc nhiên khi thấy cô cười hí hửng chỉ vào hình bạn gái mới của anh ấy “Này cậu xem, có đẹp gì hơn mình đâu, còn thấp hơn mình nữa, để xem hạnh phúc được bao lâu”. Tôi nhìn bức hình một cách khó hiểu, tôi hỏi lại “Còn nếu cậu thấy anh ta có người yêu mới tốt hơn, đẹp hơn cậu, cao hơn cậu, công việc tốt hơn cậu thì cậu sẽ nghĩ như thế nào?”. Cô ấy nhìn tôi đứng hình, ánh mắt khó hiểu không sao nói được, cô chối bỏ mọi điều phi lý như vậy có thể xảy ra vì cô cho rằng chỉ có cô mới thật sự là người xứng đáng với anh. Tôi cười nhìn cô rồi bước đến bàn làm việc của mình.


Đọc tiếp »
Em là một cô gái trẻ, đẹp, yếu đuối và rất bướng bỉnh. Em yêu người ấy mặc cho mọi người ai cũng can ngăn vì cho rằng người không hợp với em, em xứng đáng có người tốt đẹp hơn để yêu. Họ cứ thế lao vào nhau, chẳng phải những chàng trai càng tồi thì phụ nữ càng bị thu hút hay sao? Hay bản thân em còn nhỏ, em lầm tưởng cảm giác chinh phục hưng phấn với tình yêu thật sự? Họ lao vào nhau một cách vội vã, một cách ồn ào, em dành tất cả bản thân mình để yêu, em yêu như thể ngày mai không còn được yêu nữa. Người đón nhận tình yêu của em cũng cuồng nhiệt như vậy, người càng làm em bấn loạn, càng làm em say mê, càng làm em không thể dứt ra được. Nhưng tình yêu nếu quá vội vàng sẽ trở nên chóng tàn, nếu quá cuồng nhiệt mà không có khoảng lặng sẽ dễ chán nhau. Khi hết lửa yêu thương, khi em trong người không còn đủ hứng thú, đủ thú vị để chinh phục. Khi em đã dùng hết tất cả bản thân mình để yêu người thì người thấy em chẳng còn điều gì để khám phá, người thấy em trở nên bình thường rồi bắt đầu ngán em. Những cuộc cãi vã bắt đầu diễn ra khi em thấy người thường hay về khuya, mùi rượu cùng mùi nước hoa xen lẫn, khi em thấy người trên cổ áo có vết son môi.
  
nâng niu bản thân

Đọc tiếp »
Phụ nữ sau khi chia tay, họ thường chìm đắm trong đau khổ, tự dày vò bản thân mình với những câu hỏi “Liệu anh ấy có bao giờ yêu mình thật lòng?” “Mình không xứng đáng với anh ấy nữa”. Họ thường tự vấn bản thân mình bằng những câu hỏi như vậy, rồi tự làm đau mình, tự cô đơn, tự tủi thân. Phụ nữ khi chia tay, họ đau vì chuyện tình ấy tan vỡ là một nửa, một nửa còn lại họ cố khuếch đại nỗi đau ấy, tự dày vò chính mình. Đó là một thói quen của những người phụ nữ khi yêu. Nên họ phải mất một quãng thời gian để bản thân ngưng dằn vặt, ngưng đặt câu hỏi, để cân bằng cuộc sống, quên đi niềm đau, bắt đầu lại từ đầu.

anh và em

Đọc tiếp »
Em à! tình yêu trên đời không thể gượng ép được. Trong tất cả các mối quan hệ thì tình yêu là mối quan hệ mong manh nhất nhưng lại cần những sự để tâm nhất.

Em đừng chấp nhận lời yêu anh nếu bản thân em còn vương vấn người cũ. Anh không muốn khi bên anh mà tâm trí em cứ thuộc về một nơi nào đó mà anh không thể nhìn thấy được. Anh không muốn khi kề bên nhau mà em lại cứ day dứt, đau đáu về hình bóng của một ai đó, một người mà em chẳng thể quên được. Nếu em vẫn không thể buông bỏ người thì đừng đến bên anh, anh không muốn khi anh nhìn em một cách âu yếm, nhìn anh với tất cả những yêu thương thì đáp lại anh chỉ là ánh mắt dửng dưng, vô hồn không chút cảm xúc. Ánh mắt là thứ không thể nói dối được, khi em yêu ai đó, ánh mắt em sẽ lấp lánh khi bên người ấy, đó là ánh mắt của hạnh phúc. Ánh mắt em sẽ sáng lên khi nhìn thấy người em yêu, vì em đã chờ đợi một thời gian và em không thể kiềm được nỗi nhớ về họ. Vì vậy đừng nhận lời yêu anh một cách nhanh chóng, anh thật sự không muốn khi nhìn thấy ánh mắt không cảm xúc của em, anh sẽ đau lòng khi nhìn vào đấy chẳng vị trí nào là dành cho anh.

đừng bên anh khi em chưa quên được anh ấy

Đọc tiếp »
Đã từng ở những năm tháng tươi đẹp nhất, dành cho nhau những gì chân thành nhất, trao cho người tất cả mọi điều mình có, mình của lúc đó yêu người đến long trời lở đất, cuối cùng thì sao?

   Người mà anh chọn bên cạnh suốt đời lại là một cô gái khác, người anh đeo trên tay chiếc nhẫn mà anh dùng hết sự chân thành, tình yêu của một người đàn ông muốn xây tổ ấm lại là một cô gái khác.

Người bên mình năm 17 tuổi ấy, người cùng mình trải qua hết những cung bậc của cảm xúc, những bồng bột của tuổi mới lớn, những rung động đầu đời, chứng kiến nhau trưởng thành, cùng nhau vượt qua những sóng to gió lớn, có hợp tan, có đổ vỡ, có níu kéo, có hàn gắn, có tha thứ lại chẳng thể là người cùng mình đi đến cuối con đường.

Họ hỏi em có tiếc không, tiếc những tháng ngày tươi trẻ ấy dành hết cho người, tiếc những niềm tin, những tình cảm quý giá của người con gái trao hết vào tay người để rồi người lại cùng một ai khác vun đắp hạnh phúc? Em có tiếc chứ nhưng là tiếc những gì còn dang dở cho nhau, tiếc rằng mình chẳng thể vẽ trong đời nhau một phần trọn vẹn, tiếc những tình cảm đã từng có bên nhau bây giờ đã trở thành hoài niệm, người mà mình lúc trước yêu đến điên dại bây giờ chẳng còn có cớ để được yêu nữa. Em không tiếc thanh xuân đẹp nhất của chính mình trao cho người, em không tiếc những giây phút bên nhau khi ấy, khoảnh khắc em đặt tay mình vào tay người là khoảnh khắc em quyết định em sẽ yêu hết lòng hết dạ.

Chúng ta cùng nhau bước qua hết năm tháng tuổi trẻ ngây dại ấy, hết mình yêu thương nhưng chúng ta khi ấy chẳng đủ trưởng thành, đủ chín chắn để có thể gìn giữ và nâng niu mối quan hệ này. Chúng ta khi ấy bị chính lòng tự tôn của bản thân làm mù quáng, trở nên ích kỷ, chúng ta khi ấy yêu chính mình hơn yêu người nên đã đẩy tình cảm cứ ngỡ là mãi mãi rơi vào ngõ cụt.
   
đúng người sai thời điểm

Đọc tiếp »
Rồi ngày này cuối cũng cũng tới, cái ngày mà mình bỏ hết những yêu thương ở lại sau lưng, cái ngày một nhất quyết vì những kiên định của bản thân, cái ngày mà bọn mình đã chẳng thể vượt qua được những hố sâu trong tâm hồn, ngày mà bọn mình để mặc cho những cảm xúc tự tôn lên ngôi thiêu rụi tình yêu, ngày mà chúng ta chẳng còn có đủ nhiệt tình, tình yêu chẳng còn đủ lớn mà chọn cách ở lại bên nhau.

Cuối cùng ngày mà bao đêm trong mơ em thầm suy diễn, từng tự vấn bản thân biết bao nhiêu, em đặt ra bao nhiêu viễn cảnh, bao nhiêu tưởng tượng về ngày ấy, cuối cùng chúng ta đã bỏ lại tình yêu mình mà bước đi không chút vương vấn gì. Em tự hỏi rằng, ngày mình chia tay sẽ như thế nào? Nó là một ngày mưa gió bão bùng, một ngày mà chẳng thấy ánh nắng mặt trời, tất cả chỉ bao phủ bằng nền mưa trắng xóa, ngày giá lạnh bủa vây chúng ta cả về thể xác lẫn tinh thần hay chúng ta sẽ chia tay vào một ngày trời đầy nắng, một ngày trong xanh, cả thể giới đều yêu đời, yêu cuộc sống chỉ có bọn mình lẻ loi mà chọn cách ngừng yêu nhau? Em đã lường trước những trường hợp như vậy?
    
Em tự hỏi nếu ngày ấy đến em sẽ như thế nào? Em sẽ khóc, sẽ buồn, sẽ đau, sẽ quỵ lụy mà níu kéo anh? Hay em sẽ mỉm cười buông đôi tay anh ra và chúc anh hạnh phúc? Đúng thật, thực tế bao giờ cũng khác xa tưởng tượng. Ngày chúng ta rời xa nhau, vào một ngày bình thường, chẳng mưa to gió lớn, mọi người vẫn tiếp tục lao mình vào cuộc sống, và guồng quay công việc, vẫn đau đáu cơm áo gạo tiền, bọn mình lại chọn cách xa nhau thật im lặng, thật êm ả.
  
phai nhạt trong nhau

Em cứ tưởng rằng mình sẽ đau, sẽ khóc suốt những ngày tháng ấy, nhưng ngày anh ra đi, em chỉ im lặng, trong lòng em trống rỗng, mắt ráo hoảnh, khô rốc. Em cứ đứng như vậy nhìn anh quay lưng bước đi mà không thể cất lên một tiếng nói, nụ cười sau cùng anh dành cho em nó trở nên méo mó đáng thương. Em chẳng hiểu vì sao mắt mình khô rốc như vậy, em chẳng rơi một giọt nước mắt nào cả. Thật sự, chúng ta có thể đến bên nhau long trời lở đất, yêu nhau mãnh liệt, cuồng nhiệt, nhưng chia tay lại trong im lặng. Cả hai bọn mình đứng nhìn nhau mãi, nhìn nhau trở nên nhợt nhạt trong mắt đối phương. Em thấy mình trong mắt anh cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất chẳng thấy đâu, để lại trong đôi mắt ấy sự trống trải không thể lấp đầy. Có thể thật sự bọn mình đã quá mệt mỏi khi trải qua những tháng ngày dày vò trước đó, những giận hờn, ghen tuông, những lần cãi vã đến thấu trời, những lần làm tổn thương nhau, tất cả nó tích tụ quá nhiều đến khi bọn mình nói chia tay thì chẳng còn cảm xúc gì nữa. Anh biết không, có lẽ thật sự chia tay là quyết định đúng đắn cho cả hai, em thật sự muốn giải thoát cho anh, em không muốn mình phải dùng những kỷ niệm lúc trước, những tình cảm thiêng liêng ấy trở nên hèn mọn khi níu kéo anh.
Đọc tiếp »
"Những ngày rong ruỗi trên đất lạ, tôi một lần dừng chân lại hỏi con đường, lối nào sẽ dẫn đến người ?
Đường im lặng đi lên đồi mải miết, người ngốc ơi, chỉ cần dừng chân lại, sẽ thấy người..."
                                                                                                             Nguyễn Ngọc Tư

Tôi gặp anh vào một chiều nắng tắt, nhưng dường như cả thế giới tắt nắng lại để khuôn mặt anh ngời lên nụ cười. Anh đến lúc mà trái tim tôi đang khô cằn nhất chợt có cơn mưa hồi sinh lại tất cả. 

Anh và tôi cùng ở trong một group về cộng đồng những ngưi đam mê du lch và phượt, cả hai cũng ở trong team khá lâu, group có khá nhiều hoạt đng để gắn kết các thành viên lại với nhau nhưng để khiến hai chúng tôi đến được với nhau thì chắc chắn không phải do bất cứ một sự giúp đỡ hay bất cứ một sự tác động nào của group cả. Mới đu, tôi đến với nhóm này với mong muốn quên đi mối tình vừa qua, mong muốn tới một nơi nào tht xa để quên hết đi chuyện cũ, quên hết đi con người yếu đui đau kh trưc kia để không còn ai có thể làm bản thân đau thêm một lần nào nữa. Sau chuyến đi Mù Cang Chải tôi mới biết đưc anh là ngưi như thế nào, ra dáng một người lănh đạo giỏi? Cũng không phải, anh đọc bản đồ vẫn còn kém hơn tôi thậm chí nếu không có Google Maps anh đă ở trong rừng còn nhiều hơn số lần anh qua những con dốc ở nơi này. Mt anh chàng phượt thủ bụi bặm? Cũng càng không. Anh gầy guộc, đen đúa, chốc chốc lại cầm điếu thuốc đặt lên môi châm lửa mà đt nhưng hễ ai gặp anh đen này là anh có thể bắt chuyện và làm quen như mt người bạn lâu ngày từ phương xa về lâu ngày không gặp mặt, sự hoà đồng của anh khiến cho người khác cũng phải ghen tị với khả năng của mình. Không phải anh giỏi cũng không phải anh có tài năng bẩm sinh, anh bảo: Người ta nói: mình cứ trả lời, họ có ăn thịt mình đâu mà sợ không nói? Nhỉ?



Cũng giống như bao người khác, anh cũng đi làm để trang trải cuộc sống cũng đ nuôi đam mê của mình. Anh làm mọi thứ để kiếm sống, bất cứ điều gì kiếm ra được tiền, anh đều thử làm miễn là không vi phạm pháp luật, vì như anh nói : "Nếu có lỡ một ngày nào đó công vic mà mình gặp rồi giờ gặp nữa mình sẽ không còn lo lắng vì nó như cái lúc mà em sợ bản thân mình không làm được việc ấy".

Ngoài công việc ra thì điều mà làm anh say mê nhất đó chính là "phượt", không ít thành phần lãng tử trong xã hội Việt Nam cũng bắt đầu với các cuộc thử sức nay đây mai đó, chinh phục quãng đường dài cả ngàn ki - lô - mét bằng thời gian ngắn nhất hay ba lô trên lưng lang bạt núi rừng bạt ngàn Tây Bắc mà họ gọi chung cho đam mê đó chỉ một chữ lóng duy nhất: “phượt”. Ừ là "phưt" đấy mà mấy ai có hiểu nổi từ đó là thế nào không?  Tôi cũng thử hỏi anh vì sao anh lại mê phượt đến thế, trong đu tôi đã nghĩ lên hàng tá những suy nghĩ rằng: "Rồi anh ta cũng sẽ như bao người khác thôi. Cũng lại là những tên rỗi nghề chạy xe khắp nơi để trốn việc mà khoác lên trên mình cái mác "Phượt thủ"! Nhưng trái lại, anh nhìn tôi rồi mỉm cười đáp: "Phưt á? Anh chưa đi đ xa và chưa đ điều kiện để ngắm hết tất cả thế giới nên anh chưa bao giờ dám nhận mình là phượt thủ cả, nhưng điều mà làm anh cảm thấy thích thú nhất đó chính là cùng chiếc xe của mình chinh phục những cung đường dốc nguy hiểm, sớm mai tỉnh dậy ở một nơi không có trên bn đồ, tự mình sống như một người lữ hành, nay đây mai đó, giúp đỡ mọi người những nơi mình đi qua. Sng đúng như mt con người".

sống đi và yêu

 lần anh đă đánh nhau với một đám phượt thủ khác vì tự ý sửa cột mốc chỉ để check- in sống ảo, hay dám đứng trước cả trăm người lên tiếng vì đống rác của những "dấu vết văn minh" của những con người tự nhận mình là "phượt thủ" kia. Đợt ấy, anh nằm viện cả tháng ròng, tôi trách anh lắm, tôi hỏi anh có hối hận vì những gì đã làm không. Anh không nói gì, chỉ kéo tôi lại và cốc đầu tôi một cú đau điếng: "Nếu anh hối hận vì những gì anh đã làm thì anh đã không còn là anh từ lâu rồi". Tôi nửa khóc nửa cười, vừa muốn trách lại vừa thương anh, chưa bao giờ tôi gặp người nào lại thng tính như anh đến vậy.


Đọc tiếp »
Chúng ta kết thúc một chuyện tình 2 năm, quãng thời gian không quá dài để đi cùng nhau, nhưng nó đủ để em và anh hiểu rằng mình có thật sự thuộc về nhau hay không? Nó đủ để anh và em biết rằng mình thật sự yêu nhau nhưng tình yêu của mình không đủ để vượt qua những sóng to gió lớn ngoài kia. Để em hiểu rằng khoảng thời gian 2 năm, em đã yêu hết mình, em đã đau hết mình, em đã chân thành mà trao gửi trái tim của mình cho anh không giữ lại gì, để em biết rằng mình không hề nuối tiếc vì em đã làm tất cả để bảo vệ tình yêu của chúng mình. Rốt cục chúng mình cũng xa nhau, xa nhau đó là việc chẳng ai mong muốn, em biết điều đó.



Hôm nay em ngồi lục lại những gì đã thuộc về quá khứ của anh và em, những kỷ vật mà khi bên nhau đã có với nhau. Khi chia tay em không hề vứt bỏ những gì đã từng được chúng ta nâng niu, vì em có thói quen giữ lại hết tất thảy   những gì đã xuất hiện trong cuộc đời mình, những gì có kỷ niệm em đều giữ gìn, vì em trân trọng những thuộc về quá khứ dù đau đớn hay vui buồn, em đều muốn giữ lại hết tất cả. Như kỷ vật của chúng mình cũng vậy, ngày chia tay nhau em có thể đau đớn như thế dằn vặt như thế, ngày quên anh em có thể dày vò bản thân trong tuyệt vọng như thế nhưng em không hề có ý định vứt hết những thứ thuộc về mối quan hệ này, như cái cách để có thể quên anh triệt để. Vì nếu như vậy, em cho rằng khác gì những điều chúng ta trao cho nhau trong khoảng thời gian 2 năm là giả dối, khác gì tình cảm chân thành mình dành cho nhau, tình yêu mãnh liệt có thể chiến thắng tất cả khi ấy chỉ là giả tạo, là phù phiếm.
  
kỷ vật tình yêu


Nhưng đúng thật nếu chia tay những kỷ vật sẽ làm ta không thể nào quên được, cứ mãi chìm đắm trong ấy. Nên em đã gom hết tất cả vào chiếc hộp để vào một nơi kín đáo, rồi tự mình chữa lành vết thương. Vì chẳng ai có thể giúp mình vực dậy ngoại trừ chính bản thân mình, chỉ em riêng em mới có thể kéo em ra khỏi những đắm chìm ấy. Những kỷ vật ấy, em cất rất kỹ, mà bản thân chẳng có cách nào mở ra, hay không dám mở ra khi em thật sự chưa quên được anh. Vì em sợ mình sẽ khóc khi nhìn thấy món quà đầu tiên anh tặng em ngày kỷ niệm mình quen nhau, em sợ mình sẽ lại nhớ khi đọc lại lá thư tình anh viết khi anh đi xa và nhớ em da diết. Em sợ mình lại trổi dậy cảm xúc với anh khi nhìn thấy tấm hình bọn mình tựa vai vào nhau trên bãi biển buổi hoàng hôn.

Đọc tiếp »
 Cô luôn tự hỏi rằng tại sao cuộc đời lại bất công với cô như vậy, trong khi những người phụ nữ khác có được một hạnh phúc trọn vẹn còn cô thì không? Tại sao lại gieo trong cô một tình yêu tội lỗi như vậy? Tại sao trên đời biết bao nhiêu người đàn ông, cô lại yêu anh một tình yêu câm nín đầy dằn xé? Tại sao cô lại không thể thoát ra được mà cứ đắm chìm trong ấy? Tại sao cô không thể chọn cho mình được một tình yêu đường đường chính chính mà cứ lao vào anh?    

Cô tự vấn mình, rồi tự than trách mình. Có thể mình dại khờ, có thể mình mù quáng, có thể mình điên rồ nhưng biết làm sao được, trái tim cô chỉ hướng về một mình anh - người đàn ông đã có vợ và mái ấm của riêng mình. Biết làm sao được, khi nhiều lần cô ép bản thân mình quên anh, tìm kiếm cho mình một người nào khác phù hợp hơn nhưng cô không thể, trái tim cô không cho phép điều ấy. Lý trí của cô có mạnh đến mấy cũng không thoát khỏi rung động của trái tim. Dù cô có ép bản thân như thế nào cũng không thể cưỡng lại những thứ cảm xúc mãnh liệt đến từ tình yêu tội lỗi này.

mối quan hệ sai lầm

Anh là người đàn ông thành đạt đã có vợ, người được mọi người ngưỡng mộ về cả ngoại hình lẫn công việc của anh. Anh từng tìm đến cô những phút yếu lòng, mỗi lúc anh cảm thấy cô đơn. Anh đem lời yêu gieo rắc vào trái tim nhỏ bé của cô những hi vọng về một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, một tương lai tươi đẹp phía trước có anh và cô trong ngôi nhà hạnh phúc của mình. Nhưng rồi anh cứ thế đến về đi chớp nhoáng như cách anh xuất hiện, sau những lần bên cô lúc cô đơn, rồi anh lại trở về với tổ ấm nhỏ của mình, anh lại về làm trách nhiệm của một người chồng, một người cha.


  
Cô chạnh lòng trong những đêm tủi thân một mình, cô cảm thấy sao mình phải chịu đựng những thiệt thòi, những dè bỉu của mọi người xung quanh về một mối quan hệ chẳng biết đến đâu mà cô vẫn đâm đầu vào? Cô là một cô gái xinh đẹp, có nhan sắc và công việc cũng ổn định, cô yêu kiều, dịu dàng bao nhiêu người đàn ông chấp nhận theo đuổi cô, hết lòng hy sinh vì cô, bao nhiêu người nguyện quỳ dưới chân cô mà cô chẳng một lần để tâm tới. Cô có thua kém gì những người con khác trên đời, tại sao lại gồng gánh một tình yêu quá sức như vậy? Tại sao chỉ ban cho cô những phút giây phút hạnh phúc ngắn ngủi rồi vội tạt một gáo nước buốt lạnh vào mặt cô? Tại sao chỉ cho cô sống với tình yêu những lần vụng trộm khi người ta muốn tìm đến thì đến, muốn đi thì đi? Anh đã có con, có gia đình êm ấm của mình, tại sao lại cứ tìm đến cô?   

Đọc tiếp »
Hiếm khi có những ngày rảnh rỗi như vậy, công việc cứ cuốn tôi trôi mãi. Với những mối quan hệ xã giao đồng nghiệp bên ngoài, với những giờ đi làm căng thẳng ở công ty, hay đơn giản khi tan ca vẫn phải đối mặt với 2-3 tiếng kẹt xe nơi thành phố đầy khói bụi này. Từ bao giờ tôi trở nên sống vội vàng, sống một cái nhanh gấp, sống mà không hề để ý cũng chẳng còn thời gian và tâm trí để quan tâm chuyện xung quanh, những gì đang xảy ra với cuộc sống bên ngoài.

Hôm nay, một ngày chủ nhật, tôi tự thưởng cho mình một ngày nghỉ xả hơi sau những bộn bề của cuộc sống, tôi tự cho phép mình được thoải mái một chút sau những bôn ba bên ngoài, tôi cần có những phút lặng để cho bản thân mình có không gian riêng. Hôm nay, tôi không phải dậy sớm, không phải tất bật quần áo, là lược để đến công ty, không cần phải vật lộn với khói bụi và xe cộ bên ngoài, tôi ngủ một giấc thật ngon, thật đã. Thức dậy, đi ăn sáng trong bộ quần áo hàng ngày thật thoải mái, tôi đi chợ chọn mua cho mình những món ăn mình thích để tự trổ tài. Cả tuần phải ăn cơm hộp công ty làm tôi ám ảnh lắm rồi, nên tôi cần phải lấy lại khẩu vị, tôi cần phải đối tốt với bản thân mình một chút.



Thời gian rảnh rỗi tôi thường dọn dẹp nhà cửa, đối với một người bận rộn thì việc dọn dẹp nhà là một thú vui có thể nói là tao nhã. Tôi dọn lại căn nhà nhỏ của mình, từng ngăn tủ, từng chiếc hộp, bỗng bất ngờ tôi thấy một chiếc hộp màu đỏ. Tôi đến giờ cũng chẳng nhớ trong đó chứa những gì, mở chiếc hộp ra, tôi bất ngờ vì trong ấy chứa những cuốn lưu bút thời cấp 3, đại học và vài món quà nho nhỏ kỷ niệm mà chúng bạn dành tặng cho nhau để nhớ về nhau. Tôi cầm cuốn lưu bút lên, đã bao lâu rồi tôi chưa thấy nó, bao lâu rồi tôi chưa thật sự một lần đọc nó cẩn thẩn. Cuốn lưu bút đã cũ, giấy bên trong cũng chẳng còn mới nữa. Tôi lật từng trang từng trang, từng gương mặt của các đứa bạn hiện lên. Vì lúc ấy xin ảnh thẻ của bọn nó để dán vào, rồi đưa bọn nó viết cho mình vài dòng vậy mà có đứa còn vẽ, có đứa thì làm thơ, có đứa kể cả mấy trang vẫn chưa hết chuyện. Những chuyện như vậy cứ như một cuốn băng tua ngược lại thật chậm rãi trong tâm trí của tôi. 

kỷ niệm thanh xuân

Tôi nhắm mắt hồi tưởng lại quãng thời gian tươi đẹp ấy, quá khứ hiện về làm tôi nhớ đến những kỷ niệm, những buồn vui khi ấy. Lại khao khát được gặp lại những người bạn ấy biết bao. Để cùng nhau ôn về những hoài niệm xưa, những câu nói kinh điển, những giận hờn vu vơ, những đùa vui lầy lội. Tôi thật sự muốn quay về những ngày tháng ấy, muốn gặp lại chúng bạn, những đứa lúc trước đã từng cùng khóc cùng cười với mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, mỗi đứa rẽ một hướng khác nhau mà chẳng tìm đâu điểm chung nữa, đứa thì bôn ba nơi xứ người, đứa trở về quê cùng gia đình để gây dựng sự nghiệp, đứa thì ở lại thành phố tiếp tục cuộc sống mưu sinh, trong đó có tôi.
Đọc tiếp »
Thưng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đi ngưi con gái, ông đă để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của ngưi đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên ngưi đàn ông đă đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên ngưi đă khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.”
                                                                                                                                                                                                                       Trích: Anh có thích nước Mỹ không? -Tân Di Ổ

Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là khoảnh khắc hai người nói chia tay mà chính là khoảng thời gian sau đó. Nó chính là cảm giác dày vò tâm trí ta mỗi đêm, chua xót, cay đắng đến mức như điên dại... Mà, có ai thấu nỗi đau của ta được đâu, nỗi buồn của ta ngoài chính bản thân, không ai có thể tường tận được, có thể hiểu hết được. Một ngày với biết bao muộn phiền bên ngoài, đêm trở về nhà chợt thoáng nghe bản nhạc ngày xưa hai đứa cùng từng thích nghe, từng hát cho nhau nghe mỗi đêm, bất giác không biết tự lúc nào nước mắt chực ứa ra mà rơi xuống. Bao nhiêu cảm xúc dồn nén giờ đây chẳng c̣òn nghia lý gì nữa. Thực sự rất nhớ người đó, nhớ người yêu cũ...

Nhưng biết sao bây giờ, khi mà giờ đây người ta đă đi rất xa rồi, trong tâm trí họ lúc này có nhiều thứ còn quan trọng hơn là nhớ về một tình yêu đã chết từ lâu. Họ cũng không còn nhmình là ai, là ngưi đã từng xem mình là một người quan trọng đến như thế nào trong trái tim. Nhưng giờ trách ai bây giờ đây? Có trách thì chỉ trách mình đă yêu quá sâu đậm một người... một người đă từng là cả thế giới trong ta, trách một điều rằng họ đã quá vô tâm, vô tâm đến mức mù quáng không thể nhận ra bản thân ta đã yêu họ quá nhiều...
Thật... chua xót quá...

Đêm, khi mà người ta đã ngủ yên bên người thương của họ thì lại có những con người lại thức, họ thức không phải vì họ muốn thế, mà giờ việc thức khuya đã như là thói quen in hằn vào trong tiềm thức. Ừ, thức khuya mới thấy đêm dài, nhưng như vậy mới thấy được sự tĩnh lặng đến đáng sợ của nó, sự im lặng còn nguy hiểm gấp nhiều lần sự náo nhiệt hằng ngày, nó đủ để làm một người có trái tim sắt đá nhất cũng phải tan chảy mà khóc thầm.

Sớm hôm tỉnh dậy đi làm, nhìn vào gương soi giật giật không còn nhận ra đó có còn là bản thân mình không nữa. Đầu tóc em dài em cũng không buồn cắt, mắt em thâm em cũng kệ những vết hằn trên mặt. Vậy đấy, có ai bảo yêu là vui sướng, tuyệt vời bao giờ đâu, vì khi yêu người ta đã chấp nhận cho người ta cái quyền được làm tổn thương mình, cho người ta được quyền vô tâm trước những gì họ làm với ta. 


Hạnh phúc - hai tiếng giản đơn nhưng có mấy ai thấu hết được ý nghĩa của nó. Ngưi đàn ông nói rằng họ hạnh phúc khi họ viên mãn được sự nghiệp như ý. Đứa bé nói rằng nó hạnh phúc khi được cha mẹ chúng yêu thương, được làm những gì mà nó cảm thấy vui nhất. Người phụ nữ nói rằng họ hạnh phúc khi tìm đưc ngưi thương mà họ tìm kiếm bấy lâu. Còn đối với ta, hạnh phúc là khi ta được làm nhữnggì mà mình cho là thích là quý, được ở bên ngưi mà ta yêu thương. Nhưng gi đây, cái "hạnh phúc" nhỏ nhoi duy nhất còn sót lại nó cũng đã tan biến mất rồi...


sau chia tay



Hôm qua, bạn thân ta mới khoe rằng đă có người yêu mới, ta vừa mừng lại vừa lo cho nó. Mừng vì từ nay nó sẽ không còn cô độc nữa, nhưng lại lo nhiều hơn. Liệu rằng, nó sẽ tìm đưc ngưi phù hợp với nó hay không, hay chỉ tiếp tục là một ngưi qua đường nữa? Càng lúc, ta muốn tiến tới một tình yêu mới ta lại càng thận trọng. Ta không hiểu sao bản thân mình lại như vậy nữa. Bao nhiêu câu hỏi đt ra nhưng vẫn không có câu trả lời đáp lại cho những mâu thuẫn của riêng mình. Chắc có lẽ ta vẫn chưa đủ tốt đ người có thể đến bên ta. Dẫu biết rằng khi yêu nhau, không hợp nhau nữa, chia tay để giải thoát nhau là chuyện thường tình nhưng chính khoảnh khắc ta biết rằng ta đã đánh mt đi người chính là khoảnh khắc mà dưng như cả một phần thế giới trong thâm tâm sẽ mất đi t đây. Đ khi đến với một mối tình mới, ta mới thấy nó quý giá và trân trọng như thế nào, vì... ta đã từng nếm trải nỗi đau khi mt ngưi nó đau đến nhường nào.
Đọc tiếp »

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *