Template Tin Tức Mới Nhất

Hiển thị các bài đăng có nhãn TÂM LÝ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn TÂM LÝ. Hiển thị tất cả bài đăng
Khi một người chia tay với em, họ thường chúc em hạnh phúc. Em tin không? Em tin họ thật tâm mong mình hạnh phúc không?

Khi đàn ông chia tay phụ nữ, họ thường chúc phụ nữ hạnh phúc, để cho phụ nữ mãi day dứt, luôn đặt ra nghi vấn “Liệu rằng sau từng ấy năm quen nhau, anh có từng yêu em chưa?” Nếu chưa từng yêu tại sao lại chúc mình hạnh phúc. Em sẽ cho phép bản thân mình nghĩ rằng anh ấy đã từng yêu mình, vì chỉ khi yêu người ta mới mong người mình yêu được hạnh phúc; họ mới muốn những gì tốt đẹp nhất đến với người đó. Nhưng em à, em đừng dại dột mà tin một người nói chia tay vì lí do đó. Khi đã muốn chia tay, họ sẽ có vô vàn lý do, họ sẽ nghĩ đủ mọi cách để nói ra lời chia tay.

đừng tin vào lời nói khi chia tay

Đọc tiếp »
Sài Gòn vội lắm nên chẳng bận tâm đến những lời than vãn của bạn đâu.

Sài Gòn tất bật lắm nên chẳng nhớ những lời than vãn của bạn đâu.

Hãy thôi lúc nào cũng lên mạng xã hội, Facebook để than thở về cuộc sống của chính mình, mọi buồn vui, mọi tâm sự, những cuộc tình đi qua, những mối tình ở lại. Hãy thôi post chúng lên Facebook! Vì cái bạn nhận được chỉ là vài lượt like, vài comment mà họ thật sự chẳng giúp cũng chẳng muốn giúp cho những rắc rối của riêng bạn! Đừng phơi bày cả tâm hồn của mình trên mạng xã hội. Đừng biến nỗi buồn của mình trở nên vô nghĩa trong mắt người khác.
Hãy thôi kể lể với những người xung quanh, bất cứ người nào bên cạnh dù chỉ là bạn mới quen, về những khó khăn bạn phải chịu. Đừng lấy đó là câu chuyện để tán gẫu với nhau. Bạn cần gì ở họ - một người bạn bình thường? Bạn cần sự sẻ chia qua loa của họ? Bạn cần những ánh mắt dè dặt hay những câu nói rất máy móc mà bạn đã đoán trước "Thôi, sẽ ổn thôi, sẽ qua hết thôi"?

Hãy thôi than vãn với mọi người về cuộc sống của mình. Bạn liệu có chắc những rắc rối mình gặp lớn hơn họ? Bạn liệu có biết cuộc sống của họ đã trải qua những chuyện gì? Vậy tại sao mọi người lại phải luôn ngồi nghe bạn than thở, kể lể trong khi lòng họ cũng chứa một mớ hỗn độn? Đừng khiến mọi người xung quanh cảm thấy mệt mỏi và lẫn tránh bạn! Nếu đã không thể tiếp thêm sức mạnh, nghị lực sống cho người khác thì đừng áp suy nghĩ tiêu cực của mình vào họ.


Đọc tiếp »
Đã 20 rồi đấy, cô gái à! Nên em sẽ thôi buồn vì những điều xưa cũ, những điều chỉ còn là chuyện của ngày hôm qua. Có vui, có buồn, có nước mắt, có tổn thương nhưng tất cả đã mang tên quá khứ. Mà đã là quá khứ, liệu em có thể thay đổi được không? Tuổi 20 đẹp như thế nên em sẽ thôi dai dẳng về quá khứ nữa.

Chuyện giữa người với người em cứ xem nhẹ đi. Em luôn nhạy cảm, hay buồn, dễ vui vì những điều nhỏ nhặt nhất. Em luôn hết mình vì mọi người và em cũng đòi hỏi họ sẽ như vậy nhưng ai cũng có ích kỉ của riêng mình nên chẳng hà cớ gì em trách cứ. Ai rồi cũng khác vì vậy em đừng mong mỏi rằng họ sẽ mãi như hôm qua. Em cứ trao yêu thương nhiều như vậy rồi thời gian sẽ dạy em cách tự yêu chính bản thân mình. Em đừng bao giờ nghĩ họ thương mình thì mãi mãi sẽ thương mình. Rồi một ngày nào đó nhìn lại, em sẽ thấy hóa ra mình chỉ tiếc những kỷ niệm, chỉ nhớ những ngày cũ và không buông được những mộng mơ chứ mình không tiếc họ. Thôi em à, cuộc sống này vốn vô thường như vậy, người đến kẻ đi em quản được? Nên đừng vì những người khách qua đường mà bỏ lỡ những nụ cười vô tư của tuổi trẻ.


Đọc tiếp »
Với những số liệu thống kê gần đây, cứ mỗi năm có khoảng 1 triệu thanh niên chết vì tự tử, ở Việt Nam tính trạng chết này đứng thứ 2 chỉ sau tai nạn giao thông. Đã có điều gì xảy ra trong tâm lý của những người đã muốn bỏ chạy với thế giới này? Và tại sao họ lại chọn tự tử?

Đọc tiếp »

Theo tâm lý học, hội rối loại nhân cách ái kỷ còn được gọi là hội chứng yêu bản thân thái quá. Định nghĩa này được xuất phát từ một câu chuyện thần thoại Hy Lạp về một chàng trai có tên là Narcissus. Chàng ta có một vẻ đẹp hoàn hảo, khiến tất cả những cô gái biết đến anh đều phải lụy trước gương mặt khả ái đó. Một nữ thầ sông núi tại vùng đất này – Echo đã đem lòng yêu chàng ta say đắm. Những do trước đây Echo đã phạm một lỡi lầm với Here nên cô bị nữ thần tước đi giọng nói ngọt ngào của mình nên cô chỉ có thể lặp lại giọng nói sau cùng của người khác (tiếng vọng khi ai đó nói to ở gần sông núi). Echo đã dẹp bỏ những ngịa ngùng để tổ tình với Narcissus đáp lại sự chân tình đó là một vẻ lạnh nhạt và chảng quan tâm. Echo đau khổ tột cùng, rồi cơ thể cô dần tiều tụy và xanh xao. Những nữ thần sông núi khác thấy vậy rất tức giận nên đã cầu nữ thần tình yêu Aphrodite cho Narcissi một hình phạt thích đáng. Nữ thần Aphrodite chấp thuận lời cầu xin đó và ban cho Narcissus một lời nguyền ràng anh ta sẽ phải yêu người đầu tiên chàng ta gặp. Vào một ngày xuân, Narcissus và rừng săn thú đến khi cơ thể thấm mệt anh liền tìm một con suối để nghỉ ngơi. Và khi cuối xuống dòng suối để rửa mặt chàng ta bắt gặp một khuôn mặt đẹp tuyệt trần, từ đó chàng yêu thiết tha chình bản thân mình. Nhưng đau khổ thay mỗi khi Narcissus đưa tay xuống nước để chạm vào tình yêu của chàng thì hinh ảnh đó lại vỡ tan tành, nó khiến chàng đau khổ mỗi giây phút. Rồi cứ thế, chàng cứ ngắm nhìn hình bóng của chính mình bên bở suối mà chẳng màn đến ăn uống, thân hình tiều tụy rồi chàng mất ngay cạnh bờ suối. Nơi đó mọc lên những bông hoa thủy tiên trắng tinh khôi và đầy sự kiêu ngạo. Chình từ câu chuyện của Narcissus con người dùng nó để nói lên sự kiêu ngạo và chỉ yêu bản thân mình một cách thái quá.
Đọc tiếp »
Chúng ta năm 18 tuổi, lần đầu bước vào cánh cổng đại học, mang trong mình những hi vọng, những niềm tin, những háo hức của các cô cậu cấp 3 sau khi đã bỏ bộ quần áo đồng phục
Chúng ta năm 18 tuổi đủ vô tư, đủ hồn nhiên, đủ ngây thơ để nhìn mọi điều xung quanh với đong đầy yêu thương chỉ để chờ trao cho nhau.
Chúng ta năm 18 tuổi với những gì tốt đẹp nhất dành cho nhau.
Chúng ta khi ấy chỉ sợ kiểm tra, chỉ sợ thi cử, chỉ sợ điểm thấp.
Chúng ta khi ấy chỉ biết học, biết chơi cùng bạn bè, biết đến lớp với thầy cô và những bài giảng.
Chúng ta khi ấy có vô vàng những điều muốn nói với nhau vậy mà mãi đến bây giờ vẫn chẳng thốt ra lời.
Chúng ta khi ấy có đôi lần giận hờn, những cãi vã rồi cũng mau làm lành.
Chúng ta bây giờ lại phải chuẩn bị đối mặt với những sóng gió ngoài kia, với cơm áo gạo tiền, với những bon chen của trưởng thành.
Chúng ta bây giờ sợ chênh vênh, sợ bấp bênh giữa dòng đời, và quan trọng hơn là sợ lòng người.



Đọc tiếp »
Sự mãn nguyện xuất phát từ chính suy nghĩ của chúng ta, không phải do người khác tác động mà nó hình thành. Sự mãn nguyện là khi trong tâm thức của chính mình, chúng ta cảm thấy đủ đầy, cảm thấy hạnh phúc với thực tại và tận hưởng nó. Một gia đình nghèo chẳng dư dả, chỉ cơm ăn đủ no, áo mặc đủ ấm nhưng họ cảm thấy hạnh phúc vì gia đình êm ấm, vì những bữa cơm đạm bạc nhưng sum vầy mọi người, vì căn nhà nhỏ che nắng che mưa luôn rộn ràng tiếng cười. Hơn ai hết họ biết mình muốn gì? Họ biết mình cần gì? Và họ tự mãn nguyện với chính những điều giản đơn ấy. Trong khi một người đủ đầy vật chất, có nhà đẹp, xe xịn, ăn ngon mặc đẹp nhưng bản thân người ấy lại chưa bao giờ cảm giác là đủ, chưa bao giờ cảm giác mình hạnh phúc, họ sân si, họ thấy bản thân mình còn thua kém nhiều người khác, họ muốn là người chiến thắng, muốn hơn mọi người nên cuộc sống luôn mệt mỏi, không bao giờ tận hưởng đúng nghĩa.


Khi bạn không mãn nguyện với hiện tại, bạn luôn đua tranh để vượt lên trên người khác. Sẽ như thế nào nếu biến cuộc sống thành một cuộc đua. Bạn cứ luôn muốn vượt mặt người khác, luôn so bì, luôn hơn thua. Khi sống một cuộc sống như thế, rồi bạn sẽ mệt nhoài vì kiệt sức, vận động viên điền kinh giỏi đến đâu một lúc nào đó cũng phải ngã gục vì mỏi mệt. Biến cuộc sống thành đường đua là không tận hưởng cuộc sống, khi ấy cảm giác mệt mỏi sẽ kéo dài triền miên, đầu óc bạn luôn phải đấu tranh, dày vò không chút thảnh thơi. Và điều quan trọng là sẽ kinh khủng nếu bạn lỡ bị hụt hơi và thua người khác trên đoạn đua nào đó. Khi ấy, bạn sẽ rơi vào trạng thái tuyệt vọng, khủng hoảng, bi quan, đau khổ, dày vò bản thân mình. Tại sao lại chọn một cuộc đời mỏi mệt như vậy?


Đọc tiếp »
Này cô gái nhỏ ơi!
Chuyện giữa người với người
Chỉ là chuyện thường trôi
Em hãy thôi day dứt

Cô gái của tôi ơi !
Giữa cuộc đời ngược xuôi
Nước mắt rơi quá nhiều
Biết bao nhiều cho đủ?

Xin một ngày chậm lại
Em hãy nhìn chậm rãi
Những điều ấm áp nhất
Là điều bình dị nhất

Xin một ngày chậm lại
Em đón nắng ban mai
Rồi mỉm cười thật tươi
Cuộc sống có mấy khi !

Bỗng phút chốc em nghĩ
Hóa ra mình ngu si
Giữa cuộc đời vạn biến
Sao chỉ mình bất biến ?

Kí ức như phong thư
Viết hai chữ “Vô tư”
Mai này khi nhìn lại
Hóa ra mình phi thường

Em liệu rằng có biết ?
Em đủ trẻ để vui
Em đủ trẻ để sống
Mắc gì phải hoài phí

Này cô gái nhỏ ơi !
Liệu em có nhìn thấy
Nắng đang rơi bên thềm
Gió hát khúc tình say
Cuộc vẫn đẹp thay

Tố Uyên


Đọc tiếp »
Đôi khi với những bộn bề, lo toan cuộc sống, luôn trong tình trạng chạy đua với thời gian, bạn lướt qua những điều bình dị, bỏ lỡ những khoảnh khắc ấm áp lúc nào không hay. Hãy một lần sống chậm lại, bước chậm rãi, bạn sẽ nhận thấy rằng hóa ra mình đã để vụt qua nhiều điều quý giá đến vậy.

Là khi,

Cuộc sống sinh viên ở trọ phải chịu những ngày ngồi nhà húp mì, những ngày bánh mì ăn vội, bỗng nhận được quà từ quê mẹ gửi vào. Về trọ, tôi ngồi mở quà mà cảm giác háo hức, mẹ gửi vài hộp bánh, mấy gói mì, mấy bao kẹo, trái cây mà thấy quý hết sức. Mẹ gọi điện thoại hỏi “ Mẹ gửi đồ rồi đó, con nhận được chưa?” “ Dạ con nhận được rồi mẹ !” Gác điện thoại mà trong lòng dâng lên cái gì đó khó tả, thấy thương mẹ vô cùng, chỉ những điều nhỏ nhặt thôi mà cảm giác ấm lòng.


Là những hôm, gọi videocall về cho mẹ, kể mẹ nghe tất tần tật chuyện xảy ra với mình, nghe mẹ kể về đứa cháu, nghe bố kêu ca mất cái đồ đấm lưng, rồi bố hài hước cầm điện thoại của mẹ vừa cười vừa nói “ Hello!”, mình cười toe toét “Hi Bố” .
Đọc tiếp »

Người phụ nữ ấy đã từng ở lứa tuổi đẹp nhất của đời người con gái nở rộ như những cánh hoa rực rỡ nhất. Giải phóng trở về, vào những năm 75 ,có gia đình đoàn tụ, có gia đình ly tán, vào những năm ấy đến cái ăn cái mặc người ta còn phải đau đáu ngày qua ngày thì việc học chỉ là chuyện xa xỉ. Vậy mà chị vẫn mang trong mình quyết tâm trở thành 1 cô giáo mầm non. Chị không hề bị cái đói cái khổ làm chùng bước, buông bỏ tương lai, người con gái ấy với những khát khao hoài bão, chị không để tư tưởng của mình bị chôn chân ở miếng cơm manh áo qua ngày.


Người phụ nữ ấy đã từng là thiếu nữ có nhan sắc , nét đẹp của chị không quá phô trương, không sắc sảo, mà nó trong trẻo, nhẹ nhàng cũng giống như tính cách của chị vậy- dịu dàng, đoan trang đúng mực.



Đọc tiếp »
Cuộc đời mà! Vui thì phải có buồn, sướng thì phải có khổ. Đúng vậy! Muốn tốt hơn thì chúng ta cần phải thay đổi, chứ không lý nào cứ vậy mà phát triển được sao. 


Nhiều người vẫn cứ nghĩ rằng leo núi là để thế giới nhìn mình. Thế nhưng, đừng nhầm lẫn, hãy leo lên đỉnh núi để có thể nhìn ra thế giới bạn nhé.


Đọc tiếp »
Bạn có thói quen đọc sách không? Bạn có phương pháp đọc sách hiệu quả không? Bạn có thử đọc những thể loại bạn từng thề không động đến? Bạn đang làm gì? Bạn đang cầm điện thoại à?


Đọc tiếp »

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *