Template Tin Tức Mới Nhất

Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐẮC NHÂN TÂM. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐẮC NHÂN TÂM. Hiển thị tất cả bài đăng
Bạn đã bao nhiêu tuổi? Sau khi bước ra trường đời thì ngẫm lại trường học – cái nôi mà có “đôi người” ngán ngẫm khi bước qua đã dạy bạn được những gì? 25 tuổi tôi không có quá nhiều thứ phải hối hận nhưng lại có một số thứ khi nghĩ về chúng tôi lại bật cười vì vẻ ngây ngô hay sự xem nhẹ mà một nền giáo dục không hề đề cập đến. Đây không phải sự tự đại vì sự thành công ở hiện tại mà là những điều tôi và bạn phải tự học lấy vì thực tế trường học sẽ không dạy bạn cho dù tương lai bạn rất cần đến.


Đọc tiếp »
Trong cuộc sống ai cũng tự nhận mình là người tốt ra vẻ thánh thiện. Họ cho rằng đối tốt với người khác sẽ được khác đối tốt lại cho nên họ rủ nhau làm điều tốt. Nhưng tốt quá liệu có tốt không? Người thật thà tốt bụng có thể tồn tại được trong xã hội ngày nay hay không? Hãy cùng nhau đi tìm câu trả lời.

1. Tốt quá sẽ bị hiểu lầm


Đọc tiếp »
Lần đầu tiên tôi gặp cậu vào một ngày giữa tháng 9, tiết trời se lạnh, những tia nắng vội nép mình sau góc trời để nhường chỗ cho vài cơn mưa rả rít rất đường đột. Đắm trong không khí ẩm ướt này thì lòng người cũng như có một lớp sương mù bao phủ. Cậu xuất hiện, chàng trai trạc tuổi tôi nhưng ánh mắt dại đi được che kín đằng sau chiếc mũ bị kéo sụp xuống nửa mặt. Bộ quần áo thùng thình quấn lấy dáng người gầy. Cậu luôn đứng 1 góc, cuối gằm mặt, đôi vai rút lại như cố gắng hết sức để thu mình với thế giới xung quanh, điều đó càng làm cậu trông nhỏ bé trong bộ quần áo cứ ngỡ chẳng vừa vặn. Hình ảnh ấy dội thẳng vào mắt, chấn động tâm trí tôi, nó như có ma lực thu hút tôi. Tôi cứ cố tìm kiếm thứ gì đấy trong ánh mắt ngây dại, lãnh đạm ấy. Với cậu cuộc sống của mình cứ như một chuỗi ngày dài trong nhà tù chật hẹp, nó giam lõng cậu. Họ nói hình ảnh của người ấy như bị cả thế giới này áp bức. Tôi tự hỏi vì đâu một chàng trai bằng tuổi tôi - cái tuổi người ta phơi phới với những ước mơ, hoài bão lại như bị cả thế giới quay lưng vậy? Bên trong con người ấy luôn có mâu thuẫn gây gắt, sự đấu tranh dài hạn. Cậu lúc nào cũng chấp vấn tất cả, lí do gì mình lại bị sống dày vò như thế trong khi những chàng trai chung lứa có thể vui vẻ ?


Đọc tiếp »
Chàng trai từ nhỏ đã thiếu đi tình thương của cha mẹ. Liệu ông trời có bỏ rơi con người ấy một mình giữa hàng vạn người không? Không! Thượng đế đã cho anh lại một gia đình dù không trọn vẹn nhưng đầy ắp tình thương. Họ đối xử với anh như con ruột trong nhà. Người ấy chẳng có gì ngoài ước mơ và đam mê. Môt mình ở thành phố xa hoa , lạ lẫm loay hoay chỉ vì đam mê. Anh bôn ba với mọi công việc, gồng mình bương trải cuộc sống ở cái tuổi đáng ra phải được ăn no mặc ấm. Những đứa trẻ sinh ra trong hoàn cảnh ấy thường thu mình, sống khép kín, tự tạo ra cho mình một vỏ bọc mà không ai có thể chạm vào trừ khi họ mở lòng ra.

Em gặp anh lần đầu tiên khi anh còn là chàng trai ở tuổi đôi mươi, em chỉ là môt cô bé mười mấy tuổi đầu . Chàng trai ấy thu hút em không phải bởi sự tỏa nắng tràn đầy năng lượng, bởi sự ấm áp hay sự mạnh mẽ chín chắn mà đó là sự bí ẩn xa cách. Người con trai hết mình theo đuổi đam mê nhưng ánh mắt buồn lắm ! Nếu chỉ nhìn anh mà không hiểu rõ anh, mọi người sẽ chẳng thể nào biết được đằng sau chàng trai trắng trẻo, non nớt ấy là cả một tuổi thơ không hề may mắn. Em cũng đã từng lầm như thế. Từ từ tìm hiểu , rồi thương anh lúc nào không hay.


Đọc tiếp »
Chúng ta năm 18 tuổi, lần đầu bước vào cánh cổng đại học, mang trong mình những hi vọng, những niềm tin, những háo hức của các cô cậu cấp 3 sau khi đã bỏ bộ quần áo đồng phục
Chúng ta năm 18 tuổi đủ vô tư, đủ hồn nhiên, đủ ngây thơ để nhìn mọi điều xung quanh với đong đầy yêu thương chỉ để chờ trao cho nhau.
Chúng ta năm 18 tuổi với những gì tốt đẹp nhất dành cho nhau.
Chúng ta khi ấy chỉ sợ kiểm tra, chỉ sợ thi cử, chỉ sợ điểm thấp.
Chúng ta khi ấy chỉ biết học, biết chơi cùng bạn bè, biết đến lớp với thầy cô và những bài giảng.
Chúng ta khi ấy có vô vàng những điều muốn nói với nhau vậy mà mãi đến bây giờ vẫn chẳng thốt ra lời.
Chúng ta khi ấy có đôi lần giận hờn, những cãi vã rồi cũng mau làm lành.
Chúng ta bây giờ lại phải chuẩn bị đối mặt với những sóng gió ngoài kia, với cơm áo gạo tiền, với những bon chen của trưởng thành.
Chúng ta bây giờ sợ chênh vênh, sợ bấp bênh giữa dòng đời, và quan trọng hơn là sợ lòng người.



Đọc tiếp »
Sự mãn nguyện xuất phát từ chính suy nghĩ của chúng ta, không phải do người khác tác động mà nó hình thành. Sự mãn nguyện là khi trong tâm thức của chính mình, chúng ta cảm thấy đủ đầy, cảm thấy hạnh phúc với thực tại và tận hưởng nó. Một gia đình nghèo chẳng dư dả, chỉ cơm ăn đủ no, áo mặc đủ ấm nhưng họ cảm thấy hạnh phúc vì gia đình êm ấm, vì những bữa cơm đạm bạc nhưng sum vầy mọi người, vì căn nhà nhỏ che nắng che mưa luôn rộn ràng tiếng cười. Hơn ai hết họ biết mình muốn gì? Họ biết mình cần gì? Và họ tự mãn nguyện với chính những điều giản đơn ấy. Trong khi một người đủ đầy vật chất, có nhà đẹp, xe xịn, ăn ngon mặc đẹp nhưng bản thân người ấy lại chưa bao giờ cảm giác là đủ, chưa bao giờ cảm giác mình hạnh phúc, họ sân si, họ thấy bản thân mình còn thua kém nhiều người khác, họ muốn là người chiến thắng, muốn hơn mọi người nên cuộc sống luôn mệt mỏi, không bao giờ tận hưởng đúng nghĩa.


Khi bạn không mãn nguyện với hiện tại, bạn luôn đua tranh để vượt lên trên người khác. Sẽ như thế nào nếu biến cuộc sống thành một cuộc đua. Bạn cứ luôn muốn vượt mặt người khác, luôn so bì, luôn hơn thua. Khi sống một cuộc sống như thế, rồi bạn sẽ mệt nhoài vì kiệt sức, vận động viên điền kinh giỏi đến đâu một lúc nào đó cũng phải ngã gục vì mỏi mệt. Biến cuộc sống thành đường đua là không tận hưởng cuộc sống, khi ấy cảm giác mệt mỏi sẽ kéo dài triền miên, đầu óc bạn luôn phải đấu tranh, dày vò không chút thảnh thơi. Và điều quan trọng là sẽ kinh khủng nếu bạn lỡ bị hụt hơi và thua người khác trên đoạn đua nào đó. Khi ấy, bạn sẽ rơi vào trạng thái tuyệt vọng, khủng hoảng, bi quan, đau khổ, dày vò bản thân mình. Tại sao lại chọn một cuộc đời mỏi mệt như vậy?


Đọc tiếp »
Này cô gái nhỏ ơi!
Chuyện giữa người với người
Chỉ là chuyện thường trôi
Em hãy thôi day dứt

Cô gái của tôi ơi !
Giữa cuộc đời ngược xuôi
Nước mắt rơi quá nhiều
Biết bao nhiều cho đủ?

Xin một ngày chậm lại
Em hãy nhìn chậm rãi
Những điều ấm áp nhất
Là điều bình dị nhất

Xin một ngày chậm lại
Em đón nắng ban mai
Rồi mỉm cười thật tươi
Cuộc sống có mấy khi !

Bỗng phút chốc em nghĩ
Hóa ra mình ngu si
Giữa cuộc đời vạn biến
Sao chỉ mình bất biến ?

Kí ức như phong thư
Viết hai chữ “Vô tư”
Mai này khi nhìn lại
Hóa ra mình phi thường

Em liệu rằng có biết ?
Em đủ trẻ để vui
Em đủ trẻ để sống
Mắc gì phải hoài phí

Này cô gái nhỏ ơi !
Liệu em có nhìn thấy
Nắng đang rơi bên thềm
Gió hát khúc tình say
Cuộc vẫn đẹp thay

Tố Uyên


Đọc tiếp »
Đôi khi với những bộn bề, lo toan cuộc sống, luôn trong tình trạng chạy đua với thời gian, bạn lướt qua những điều bình dị, bỏ lỡ những khoảnh khắc ấm áp lúc nào không hay. Hãy một lần sống chậm lại, bước chậm rãi, bạn sẽ nhận thấy rằng hóa ra mình đã để vụt qua nhiều điều quý giá đến vậy.

Là khi,

Cuộc sống sinh viên ở trọ phải chịu những ngày ngồi nhà húp mì, những ngày bánh mì ăn vội, bỗng nhận được quà từ quê mẹ gửi vào. Về trọ, tôi ngồi mở quà mà cảm giác háo hức, mẹ gửi vài hộp bánh, mấy gói mì, mấy bao kẹo, trái cây mà thấy quý hết sức. Mẹ gọi điện thoại hỏi “ Mẹ gửi đồ rồi đó, con nhận được chưa?” “ Dạ con nhận được rồi mẹ !” Gác điện thoại mà trong lòng dâng lên cái gì đó khó tả, thấy thương mẹ vô cùng, chỉ những điều nhỏ nhặt thôi mà cảm giác ấm lòng.


Là những hôm, gọi videocall về cho mẹ, kể mẹ nghe tất tần tật chuyện xảy ra với mình, nghe mẹ kể về đứa cháu, nghe bố kêu ca mất cái đồ đấm lưng, rồi bố hài hước cầm điện thoại của mẹ vừa cười vừa nói “ Hello!”, mình cười toe toét “Hi Bố” .
Đọc tiếp »

Người phụ nữ ấy đã từng ở lứa tuổi đẹp nhất của đời người con gái nở rộ như những cánh hoa rực rỡ nhất. Giải phóng trở về, vào những năm 75 ,có gia đình đoàn tụ, có gia đình ly tán, vào những năm ấy đến cái ăn cái mặc người ta còn phải đau đáu ngày qua ngày thì việc học chỉ là chuyện xa xỉ. Vậy mà chị vẫn mang trong mình quyết tâm trở thành 1 cô giáo mầm non. Chị không hề bị cái đói cái khổ làm chùng bước, buông bỏ tương lai, người con gái ấy với những khát khao hoài bão, chị không để tư tưởng của mình bị chôn chân ở miếng cơm manh áo qua ngày.


Người phụ nữ ấy đã từng là thiếu nữ có nhan sắc , nét đẹp của chị không quá phô trương, không sắc sảo, mà nó trong trẻo, nhẹ nhàng cũng giống như tính cách của chị vậy- dịu dàng, đoan trang đúng mực.



Đọc tiếp »
Sống là một chuyện, còn tồn tại? Đó là hai chuyện khác nhau đấy bạn ạ! Sống không đơn giản như chúng ta vẫn thường nghĩ, không phải là chỉ hít thở những mảng không khí trên bầu trời xanh, không phải chỉ là cười những nụ cười luôn tạo ra những hạnh phúc nhất đời. Mà sống chính là cả một quá trình dài vô tận của mỗi cuộc đời mà chúng ta đã cố gắng để có được.

Vừa mới vui đó, cười nói thế đó xong rồi lại buồn đó. Tâm trạng như một mớ hỗn độn, vui buồn lẫn lộn chả đâu vào đâu. Nhiều cản xúc đang xen, bản thân cứ bủa vây với những nỗi niềm không tên. Không thể nào thoát ra được bức tường đầy những phiền muộn đó, nhiều lúc chẳng biết mình đang mong điều gì, cứ chạy và cứ chạy, để rồi mệt nhoài...



Trên con đường mang tên trưởng thành này thật khó biết bao, giá như tôi có thể được như lúc nhỏ chỉ cần buồn là có thể oà khóc, ai ức hiếp là có thể chạy ngay về mách mẹ, nũng nịu để nhận lấy yêu thương từ mẹ. Còn bây giờ, ngay lúc này đây, những mệt mỏi của cuộc sống, áp lực công việc, học tập, tiền bạc, những nhớ nhung của kẻ xa nhà và cả những mối quan hệ nữa...tất cả như muốn đè bẹp đôi vai của chúng ta, bỗng cảm giác như thế giới ngoài kia muốn quay lưng lại với chúng ta.

Đọc tiếp »
Cuộc đời mà! Vui thì phải có buồn, sướng thì phải có khổ. Đúng vậy! Muốn tốt hơn thì chúng ta cần phải thay đổi, chứ không lý nào cứ vậy mà phát triển được sao. 


Nhiều người vẫn cứ nghĩ rằng leo núi là để thế giới nhìn mình. Thế nhưng, đừng nhầm lẫn, hãy leo lên đỉnh núi để có thể nhìn ra thế giới bạn nhé.


Đọc tiếp »
“Đơn giản là nền tản của sự tinh vi.”  Leonardo Da Vinci đã từng nói.


Cuộc sống vốn dĩ rất đơn giản, 20% sự việc xảy ra trong đời mỗi người và 80% còn lại chính do con người làm rối tung lên. Chúng ta rất thích tự làm khó mình, thích quan trọng hóa các vấn đề rồi bị mắc kẹt trong cái mông lung, bế tắc do chính ta tự tạo ra. Gặp chuyện không vừa ý thì suy diễn ra hàng ngàn nguyên cớ, tự dằn vặt bản thân rồi đưa mình vào ngõ cụt. Gặp một chút thất bại thì coi như bi kịch cuộc đời, tự ti, không còn niềm tin. Phải chăng chúng ta đã làm thế giới này não nề hơn nó vốn có?
Đọc tiếp »

Video

Translate

Liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *